Chương
Nhạc sĩ dương cầm xinh đẹp nhất vì tình yêu mà từ bỏ tất cả, tỏ tình ngay giữa đám đông. Đây chẳng phải là tình yêu sâu đậm thì là gì.
Nếu như mọi chuyện giống như những gì Vân Nhu nói thì Vân Nhu và Khiết Thần mới là tình yêu thật sự. Và Hứa Tịnh Nhi chính là người phụ nữ độc ác xen vào giữa hai người bọn họ. Hứa Tịnh Nhi còn tưởng mình thông minh. Hóa ra Khiết Thần chỉ là một con cờ trong tay cô thôi.
Một khi Khiết Thần và Vân Nhu hòa hợp, thì màn kịch này sẽ kết thúc. Danh tiếng của nhà họ Cố sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào nữa. Kẻ bị người khác ghét bỏ, ghê tởm chỉ còn lại Hứa Tịnh Nhi.
Ai cũng hiểu điều này. Vân Nhu tin rằng, một người thông minh như Khiết Thần sẽ biết phải chọn lựa như thế nào.
Cô ta làm lớn chuyện như thế này, dám mạo hiểm cũng là vì muốn đánh cược một ván. Dù cô ta biết Khiết Thần sẽ lựa chọn mình nhưng vẫn muốn đẩy Hứa Tịnh Nhi vào địa ngục.
Trước đó cô ta cảm thấy đáng thương cho Hứa Tịnh Nhi, yêu cầu cô đề xuất việc ly hôn nhưng cô không đồng ý. Thế thì cô sẽ phải trả giá cho những lời nói của chính mình.
Cố Hùng không biết từ khi nào đã bước tới bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Ông ta tỏ ra vô cùng hung hăng: “Hứa Tịnh Nhi, mau cút, đừng có đứng đây làm người khác mất mặt nữa”.
Hứa Tịnh Nhi chẳng thèm nhìn ông ta. Cô coi như không nghe thấy gì. Đôi mắt cô chỉ nhìn qua vai Vân Nhu, hướng về phía khuôn mặt lạnh tanh của Khiết Thần.
Cố Tuyết sốt ruột định bước tới đứng bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, nhưng lại bị Vinh Phương Hoa kéo lại, mắng mỏ: “Tiểu Tuyết, đừng gây rối thêm”.
Cố Tuyết không giằng khỏi tay mẹ mình được, vừa tức giận vừa lo lắng, một ngày vui thế này, Vân Nhu chết tiệt nhảy ra chơi trội cái gì không biết.
Tiêu Thuần chỉ đứng cách Hứa Tịnh Nhi ba bước chân, cô ấy hơi dợm bước, nhưng khi tầm mắt lướt qua Vân Nhu, sự kích động trong mắt lại bị sự phức tạp và u ám vô tận che lấp. Cô ấy bất lực thu chân lại, thậm chí ánh mắt còn lảng đi, cầm ly rượu ở chiếc bàn dài bên cạnh lên, một hơi cạn sạch, vì uống vội nên gò má cô ấy lập tức đỏ bừng lên.
Đối với lời nói của người khác, dù họ có nói gì, Hứa Tịnh Nhi cũng không quan tâm, người duy nhất cô quan tâm chỉ có Cố Khiết Thần.
Tuy hiện giờ cô đang trong hoàn cảnh vô cùng khó xử, lại lần nữa trở thành trò cười cho tất cả mọi người, thậm chí bị xua đuổi, nhưng cô vẫn phải đứng ở đây, không chỉ vì Vân Nhu đang chờ câu trả lời của Cố Khiết Thần, mà cô cũng vậy.
Tuy cô không tự tin như Vân Nhu, cũng không biết Cố Khiết Thần sẽ lựa chọn thế nào, nhưng thời gian này Cố Khiết Thần đối xử với cô tốt dần từng chút một, cũng khiến cô có thêm niềm tin.
Cả đại sảnh im lìm, ai nấy đều nín thở, nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần vẫn im lặng nãy giờ.
Cuối cùng anh cũng ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Nhu với ánh mắt lạnh nhạt. Anh nhếch môi, cười như không cười, sau đó giơ tay lên, chìa về phía cô ta.
Giây phút này, dường như đáp án đã chắc chắn, quả nhiên những lời Vân Nhu nói là đúng, Cố Khiết Thần đã chọn cô ta.
Cũng phải, hoàng tử thì phải đi với công chúa, chứ sao có thể là mụ phù thủy độc ác chứ?
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi dần đanh lại, hai tay buông thõng bên người siết chặt, cô đang đợi phán quyết cuối cùng.
Sắc mặt ông bà Hứa cũng trắng bệch, sau ngày hôm nay, danh tiếng của nhà họ Hứa sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành trò cười cho tất cả mọi người.