Chương
Hiếm khi Cố Khiết Thần nói nhiều như vậy, nhưng lại không có nửa lời nhắc đến Vân Nhu, anh không cần giải thích gì hết, đã có thể cho tất cả mọi người thấy rõ, cái thâm tình mà Vân Nhu thể hiện đó chỉ là lời cô ta tự nói ra, còn người ta vốn chẳng buồn nói với cô ta nửa câu.
Trái tim Cố Khiết Thần thuộc về ai, câu trả lời đã rõ như ban ngày.
Thế nào gọi là cảnh giới cao nhất của bẽ mặt? Chính là đây chứ đâu. Mặc kệ cô ta khua môi múa mép, mặc kệ cô ta vẽ ra chuyện nọ chuyện kia, mặc kệ cô ta dắt mũi mọi người, trước mặt anh, cô ta lại như người vô hình.
Vân Nhu đã bao giờ bị người ta phớt lờ như vậy? Cô ta luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, là ánh trăng giữa bầu trời sao, trong trận chiến tưởng chừng như đã nắm được % chiến thắng, lại thua một cách thê thảm.
Nhưng cô ta không cho phép bản thân trở thành tên hề, cô ta đứng đó, thẳng lưng, ngẩng cao đầu, thậm chí trên gương mặt còn nở nụ cười.
Cô ta tuyệt đối không thể rút lui một cách thảm hại!
Vân Nhu nhìn Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, mi mắt run run, nước mắt rơi trong im lặng, cô ta bày ra dáng vẻ kiên cường, sau đó mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Khiết Thần, em không trách anh lựa chọn Hứa Tịnh Nhi, là do em về muộn quá, nếu anh đã đưa ra lựa chọn, vậy em chúc phúc cho anh, chỉ cần anh hạnh phúc, em chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi”.
Nói rồi, Vân Nhu cười một cách đau khổ, quay người, định làm ra vẻ rời đi một cách thoải mái.
Cô ta bước được hai bước, thì giọng đàn ông phía sau cất lên, anh gọi tên cô ta: “Vân Nhu”.
Vân Nhu lập tức dừng bước, khóe miệng khẽ nhếch lên rất khó nhận thấy, cô ta biết, Cố Khiết Thần sao có thể vô tình với cô ta như vậy, sao có thể nỡ để cô ta đi.
Cho dù anh có giận cô ta, cố ý nói những lời đó với Hứa Tịnh Nhi, thì cũng chỉ là diễn kịch với cô ta thôi.
Thế nên, cô ta vừa khóc, vừa định đi, thì anh đã lên tiếng giữ cô ta lại rồi.
Vân Nhu không quay người lại, cô ta đợi Cố Khiết Thần đi tới giữ tay cô ta, đợi Cố Khiết Thần tuyên bố với cả thế giới tình cảm của anh dành cho cô ta.
Vậy mà cô ta chờ mười mấy giây, vẫn không thấy tiếng bước chân, chỉ nghe thấy giọng của anh thông qua micro, từng câu từng chữ lọt vào tai.
“Lúc mẹ tôi qua đời, có để lại chiếc nhẫn bà thích nhất, chiếc nhẫn đó bà chuẩn bị cho vợ tôi, năm đó cô ở bên cạnh bà, bà có nhờ cô giao nó lại cho tôi, cô lại tưởng là mẹ tôi tặng cho cô”.
Cố Khiết Thần vẫn nói giọng lạnh nhạt, thêm vài phần mỉa mai: “Tự đa tình đến đây thôi nhé!”.
“Nhẫn tôi đã lấy lại rồi, hôm nay, tôi sẽ tặng nó cho vợ tôi theo như di nguyện của mẹ tôi”.
Lúc Vân Nhu quay người lại, thì nhìn thấy Cố Khiết Thần lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong tay trợ lý Lâm vừa vội vàng chạy tới, mở nắp, lấy ra một chiếc nhẫn, nâng tay Hứa Tịnh Nhi lên rồi dịu dàng đeo vào ngón áp út của cô.
Đôi mắt Vân Nhu như muốn nứt ra, không thể tin những gì mình nhìn thấy trước mắt. Đây là chiếc nhẫn thuộc về cô ta mà, tại sao Cố Khiết Thần có thể đối xử với cô ta như vậy chứ?
Sở dĩ cô ta chịu trả lại Cố Khiết Thần, là muốn anh đeo cho cô ta trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, chứ không phải để cô ta trơ mắt nhìn anh đeo nhẫn vào tay cô gái khác.
Cô ta suýt nữa thì không kìm chế được bản thân, muốn xông lên cướp lại chiếc nhẫn kia. Chút lý trí cuối cùng ép cô ta phải rời đi, nếu còn không đi, cô ta sẽ càng mất mặt.
Vân Nhu cắn môi dưới gần như muốn bật máu, cuối cùng vẫn khó khăn cất bước, khi tất cả mọi người đang dồn sự chú ý vào Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi, cô ta rời khỏi đại sảnh.