Chương
Anh mím chặt môi, không nói gì, bỗng đưa hai tay ra bế Hứa Tịnh Nhi, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Hứa Tịnh Nhi vừa xấu hổ vừa căng thẳng, nhưng cơ thể anh lại không đè lên cơ thể cô, mà chỉ cúi người xuống, hôn lên trán cô một cái hôn nhẹ, sau đó đứng thẳng người dậy.
Cô nghi hoặc ngước mắt nhìn anh: “Anh sao vậy?”.
Khóe môi Cố Khiết Thần vẫn cong lên nhàn nhạt, ánh mắt vẫn dịu dàng như vậy: “Hứa Tịnh Nhi, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện đứa con, sau này chúng ta còn nhiều thời gian”.
Dừng một lúc, anh cố ý nói giọng lả lướt, bổ sung: “Trừ khi… em sốt ruột lắm?”.
Hứa Tịnh Nhi khó có khi lấy hết dũng khí, quên đi xấu hổ, quên đi sợ hãi, chủ động một lần, cuối cùng lại bị câu nói trêu chọc của anh làm cho thẹn quá hóa giận một lần nữa, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Em không hề sốt ruột!”.
Thấy cô nổi giận, Cố Khiết Thần lại cúi người xuống, dùng ngón tay bóp cằm cô, hôn môi cô an ủi một lúc, dịu dàng nói: “Ngủ sớm một chút”.
Sự buồn bực Hứa Tịnh Nhi bỗng dưng tiêu tan, cô thật sự không đỡ nổi sự tấn công dịu dàng của anh.
Cô không dây dưa vấn đề này nữa, mà mệt mỏi hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh không ngủ à? Anh cũng mệt cả một ngày rồi”.
Đáy mắt của Cố Khiết Thần thoáng lướt qua cảm xúc gì đó, anh đưa tay vén tóc trước trán cô ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Anh còn có chút chuyện cần xử lý, em ngủ trước đi, không cần đợi anh”.
Lại có chuyện cần làm!
Hứa Tịnh Nhi không phải bất mãn, mà là đau lòng, cho nên cô níu lấy tay Cố Khiết Thần: “Ngày mai rồi xử lý có được không? Anh cứ dặn em nghỉ ngơi, bây giờ đổi lại là em dặn anh!”.
Cô vén chăn ra, vỗ giường, mạnh mẽ nói: “Không được đi làm việc nữa, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi! Ngủ!”.
Cố Khiết Thần im lặng đối diện với ánh mắt cô mười mấy giây, sau đó bật cười giống như chịu thua cô, thuận theo bàn tay đang níu lấy của cô mà lên giường, nằm xuống.
Anh rút tay về, ôm Hứa Tịnh Nhi vào lòng, khàn giọng nói: “Ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi cọ sát trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, dịu dàng đáp lại một câu: “Ngủ ngon”, sau đó nhắm mắt ngủ.
Cho đến khi cảm nhận được Hứa Tịnh Nhi đã ngủ say, Cố Khiết Thần mới mở mắt ra. Anh khẽ khàng đẩy cô ra, đứng dậy, đắp chăn lại đàng hoàng cho cô, sau đó ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng làm việc.
Anh đi đến bên cạnh bàn làm việc, kéo ngăn tủ lấy một tài liệu ở trong đó ra, trên đó ghi: Báo cáo phục hồi chức năng cơ thể.
Cứ cách một thời gian, chuyên gia phục hồi chức năng Simon lại viết báo cáo phục hồi chức năng dựa theo tình hình hồi phục cơ thể của Hứa Tịnh Nhi. Anh sẽ định kỳ cho người lấy về, bản này là bản báo cáo mới nhất.
Từ bản báo cáo có thể thấy, qua sự điều trị của Simon, chức năng cơ thể của Hứa Tịnh Nhi đang dần dần hồi phục, nhưng vẫn còn lâu mới có thể hồi phục trạng thái vốn có của cô ấy.
Trước khi cô hoàn toàn hồi phục, anh không dám mạo hiểm thêm nữa.
Sau khi cho bản báo cáo vào máy xén giấy tiêu hủy, Cố Khiết Thần đem theo thuốc lá và bật lửa đi ra ngoài ban công. Anh đốt một điếu thuốc, đôi mắt đen nhìn ra xa, ánh mắt còn tối hơn cả màn đêm.