Chương
Vừa rồi lúc cô đọc tin, vụ bắt cóc này đã lên tốp đầu hot search, tất cả đều đang bàn luận chuyện này, đồng thời rất lo cho Vân Nhu, kêu gọi cảnh sát phải nhanh chóng tìm thấy Vân Nhu, nhỡ cô ta bị hãm hại.
Thế nên vào lúc này, bất cứ manh mối, thông tin, bài báo nào có liên quan đến Vân Nhu đều cực kỳ có giá trị.
Là một người đưa tin ủng hộ chính nghĩa, vốn không nên có thành kiến, nhưng Hứa Tịnh Nhi không muốn có bất cứ liên quan gì đến Vân Nhu. Cô và Vân Nhu đã giao thủ mấy lần, cô có dự cảm mãnh liệt rằng, nếu nhúng tay vào chuyện này thì không chừng sẽ có biến cố khác, nên cứ tránh xa cho lành.
Đương nhiên, nói về tư tâm thì cô càng không có hứng giúp đỡ Vân Nhu. Cô ta là người thứ ba lúc nào cũng nhòm ngó chồng cô, cô không vĩ đại đến như vậy.
Hứa Tịnh Nhi gõ bàn phím, trả lời: [Tôi không có hứng.]
Một phút sau, cấp trên đại nhân lại gửi email tới, nhưng không truy hỏi nguyên nhân, mà gửi nhiệm vụ khác.
Cấp trên đại nhân: [Sao nữ hạng A Vi Nhi hình như có con riêng, được nuôi ở nhà bố mẹ cô ta, cô có hứng nhận nhiệm vụ này không?]
Vi Nhi là sao nữ hạng A nổi tiếng trong nước từ lâu, trước giờ vẫn tự nhận là độc thân quý tộc, khiến không ít người hâm mộ nam chết mê chết mệt, gần đây lại sắp kết hôn với con nhà giàu. Nếu như có con riêng thì chẳng phải là lừa hôn sao? Nếu đây là sự thật thì làng giải trí sắp có động đất rồi.
Nếu là tin tức không liên quan đến Vân Nhu thì về cơ bản Hứa Tịnh Nhi sẽ không từ chối. Cô đã nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc tiếp tục làm việc kiếm tiền rồi.
Tuy hiện giờ cô và Cố Khiết Thần đang dần trở nên ngọt ngào, nhưng cô vẫn rất kiên trì vấn đề nguyên tắc.
Hứa Tịnh Nhi trả lời: [Được, tôi nhận.]
Cấp trên đại nhân: [Cũng có phóng viên khác đang lần theo manh mối này, cô phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.]
Hứa Tịnh Nhi: [Tôi biết rồi.]
Sau khi nhận nhiệm vụ, Hứa Tịnh Nhi bắt đầu bắt tay vào việc chỉnh lý tư liệu về Vi Nhi. Cô ta debut nhiều năm, đã kiếm được không ít tiền, nên đã mua một căn biệt thự mấy chục triệu tệ cho bố mẹ cô ta ở ngoại ô thành phố B. Bởi vì công việc bận rộn nên cô ta không về đó ở, về cơ bản chỉ có bố mẹ cô ta ở đó, hoặc là cả con riêng của cô ta nữa.
Nếu là thành phố B… thì là thành phố bên cạnh Đế Đô. Nếu ngồi đường sắt cao tốc thì mất hơn một tiếng, nếu tự lái xe thì phải hơn ba tiếng, xa thì không đến mức xa quá, nhưng việc rình tin thì không thể chắc chắn thời gian, lúc nào mới chụp được chứng cứ quan trọng, lúc nào mới có thể rời đi.
Cô đoán ít nhất cũng phải mất ba ngày ở bên đó, cũng coi như một chuyến công tác ngắn ngày.
Vốn dĩ cô định chờ tối nay Cố Khiết Thần về, thì nói với anh một tiếng rồi đi, nhưng cấp trên đại nhân nói cũng có phóng viên khác đang theo vụ này, nên cô phải nhanh chóng hành động, nếu không bị hớt tay trên thì khó chịu lắm.
Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, nhưng sợ làm phiền Cố Khiết Thần đang làm việc, nên soạn một tin nhắn gửi cho anh, sau đó đứng dậy đi tới phòng ngủ, lấy vali của cô ra, bắt đầu thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản.