Chương
Dù mỗi lần Khiết Thần tới rất ít đề cấp tới tiến triển của vụ án nhưng Hứa TỊnh Nhi biết rõ, Vân Nhu tố cáo cô hai tội danh. Trong đó tội bắt cóc, cô có cơ hội chứng minh mình trong sạch, còn tội cố ý gây thương tích thì có lẽ là không.
Dư luận đang vô cùng căm phẫn cô, cộng thêm việc tay của Vân Nhu bị thương nặng như vậy, có lẽ cô sẽ bị gán tối không hề nhẹ.
Thực ra cô thế nào cũng được, nhưng cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh. Anh dù trời có sụp thì cũng là người vững vàng như núi Thái Sơn.
Thấy Hứa Tịnh Nhi chỉ nhìn mình không nói gì thì Khiết Thần nhìn cô. Ánh mắt anh như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Bỗng nhiên môi anh chạm lên môi cô.
Hứa Tịnh Nhi giật mình, sau đó nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông và nhắm mắt lại.
Không biết phải mất bao lâu, người đàn ông bỗng ghé sát tai cô thì thầm: “Hứa Tịnh Nhi, dù chỉ nắm chắc một phần trăm thì anh cũng sẽ biến nó thành chín mươi chín phần trăm còn lại”.
Từ lúc anh thành luật sư, chưa từng đi bào chữa vụ án nào. Anh trở thành luật sư là vì cô, vụ bào chữa đầu tiên cũng là vì cô. Và vì cô anh sẽ giành lấy thắng lợi.
Hứa Tịnh Nhi khẽ mỉm cười, đôi mắt đen láy của cô trở nên long lanh. Cô gật đầu thật mạnh: “Em tin anh”.
Sau khoảng thời gian mặn nồng ngắn ngủi, Khiết Thần lại phải rời đi.
Dường như anh không nỡ, bèn nắm lấy tay cô. Anh nắm thật chặt như chẳng muốn buông rời.
Hứa Tịnh Nhi hiếm khi thấy dáng vẻ này của anh. Cô cảm thấy vui lắm. Hai người cứ thế nắm tay nhau đầy ngọt ngào. Bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó, đôi mắt bèn đanh lại.
Khiết Thần nhận ra, bèn hỏi: “Sao thế?” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng ánh lên vẻ khác thường. Cô mỉm cười, ghé sát tai người đàn ông và nói thầm điều gì đó.
Sau khi Vân Nhu ra viện thì cũng trở về thành phố B.
Tiêu Thuần luôn ở đây với cô ta. Thế nên là cô ấy lái xe tới đón Vân Nhu về khu căn hộ.
Tay của Vân Nhu chưa khỏi hoàn toàn, vẫn còn băng bó. Mà cô ta lại ở một mình. Do sợ cô ta sinh hoạt không thuận tiện nên Tiêu Thuần suy nghĩ rồi nói: “Hay là tôi dọn tới ở cùng cô một thời gian. Tay cô không tiện, tôi có thể chăm sóc cô”.
Vân Nhu lập tức từ chối ngay: “Tôi ở một mình quen rồi, những năm ở nước ngoài cũng toàn vậy. Không có chuyện gì đâu, có cô, tôi lại cảm thấy không tiện ấy”.
Tiêu Thuần nhìn chăm chăm vào tay cô ta. Cô ấy cũng không làm khó: “Vậy nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé. Đưa tôi một tấm thẻ khóa của phòng này đi, nhỡ có chuyện gì”.
Vân Nhu tự rót cho mình một cốc nước, cầm lên đang định uống, nghe thấy thế thì động tác liền khựng lại, bình tĩnh đánh giá Tiêu Thuần, khoảng hai giây sau cũng đồng ý: “Được”.
Cô ta không nhanh không chậm uống hết cốc nước, rồi mới vào phòng ngủ của mình, lấy chiếc thẻ phòng còn dư đưa cho Tiêu Thuần.
Lúc Tiêu Thuần chìa tay ra lấy, cô ta không thả tay ra ngay, mà mỉm cười dịu dàng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Thuần Thuần, cô tốt với tôi quá”.
Vẻ mặt Tiêu Thuần có chút cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng biến mất, cô ấy cũng mỉm cười: “Với quan hệ của chúng ta thì là việc nên làm mà”.
Vân Nhu thả tay ra, Tiêu Thuần cầm chiếc thẻ phòng, siết chặt trong lòng bàn tay.