Chương
Thậm chí hiện giờ anh còn làm luật sư cho cô, chứ không phải Vân Nhu.
Vậy những lời Vân Nhu nói là giả sao? Cô ta bịa ra à? Nếu đúng là như vậy thì tâm cơ của cô ta quả thực đáng sợ.
Cố Khiết Thần từng nói, mỗi năm vào ngày kỷ niệm của bố mẹ anh, anh đều đến đó một mình để tưởng nhớ bọn họ. Một mình, tức là cũng không ai có thể chứng minh anh đi một mình hay đi cùng Vân Nhu.
Vân Nhu dám nói dối trắng trợn như vậy là vì biết rõ, cho dù Cố Khiết Thần có phủ nhận, thì cũng không thể chứng minh là cô ta nói dối.
Bởi vì cô ta biết hành tung của Cố Khiết Thần, có thể nói rõ ràng thời gian và địa điểm. Nhưng Cố Khiết Thần lại đại diện cho cô, đứng trên lập trường của cô để nói chuyện, so sánh ra thì mọi người sẽ càng tin lời cô ta hơn.
Cố Khiết Thần có sách lược gì không? Trái tim Hứa Tịnh Nhi hơi thấp thỏm.
…
Cố Khiết Thần không phản bác bất cứ câu nào của Vân Nhu, dường như là mặc nhận, sau đó hỏi tiếp: “Sau khi chúng ta yêu nhau thì đã xảy ra những chuyện gì? Khiến cô nghĩ rằng tôi vẫn luôn yêu cô, chờ cô trở về?”.
Vẻ mặt Vân Nhu lập tức trở nên vô cùng hối hận và áy náy: “Sau đó, vì ra nước ngoài học dương cầm, để trở thành nghệ sĩ dương cầm giỏi hơn, bước lên sân khấu tốt nhất, em… không màng đến sự níu kéo khổ sở của anh, nhất quyết rời đi”.Truyện
“Cho dù là vậy, anh vẫn không nỡ chia tay em, từ trước đến nay chưa nói lời chia tay nào. Thực ra em cũng không muốn khiến anh lỡ dở, em gặp chồng trước ở nước ngoài, lúc đó vì muốn anh hết hẳn hy vọng, nên em đã đồng ý với lời cầu hôn của anh ấy. Ngày chúng em kết hôn, anh đau lòng tuyệt vọng mà gặp phải tai nạn”.
“Cuối cùng em cũng biết, thời gian và khoảng cách không thể ngăn cản anh yêu em, mà em cũng vẫn yêu anh. Em muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình rồi mới quay về gặp anh, thế nên em đã rất cố gắng nỗ lực, cuối cùng cũng giành được giải thưởng dương cầm xuất sắc nhất. Em liền thỏa thuận ly hôn với chồng trước, chia tay trong hòa bình, rồi quay về tìm anh”.
“Đáng tiếc là em vẫn chậm một bước. Anh đã cưới Hứa Tịnh Nhi, dù em đã vứt bỏ sự rụt rè, tỏ tình với anh trước mặt tất cả mọi người, nhưng anh vẫn giận em, cố ý chọn Hứa Tịnh Nhi. Em chỉ đành rời đi, muốn thành toàn cho anh và Hứa Tịnh Nhi”.
Cô ta ngừng một lát, nhìn về phía Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi, ngay cả cơ thể cũng bất giác run rẩy: “Ai biết Hứa Tịnh Nhi đố kị với tình yêu đẹp đẽ trong quá khứ của chúng ta, sợ rằng có ngày anh sẽ tha thứ cho em, trở về bên cạnh em, nên muốn giết em!”.
Cố Khiết Thần vẫn không nhanh không chậm nói: “Đây là toàn bộ mọi chuyện giữa chúng ta, đúng không?”.
Đôi mắt đẹp của Vân Nhu nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần, ngập tràn tiếc nuối, nhưng vẫn kìm nén sự đau đớn, đáp: “Phải”.
Trước mắt mọi người là sự si tình và thành toàn của Vân Nhu, dù còn yêu Cố Khiết Thần, nhưng vì đã bỏ lỡ, nên cho dù trong lòng đau đớn đến đâu cũng bằng lòng buông tay.
So ra mới thấy Hứa Tịnh Nhi chẳng khác nào người đàn bà độc ác, quả thực độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
Cố Khiết Thần hỏi một loạt như vậy, khiến luật sư Tiền thấy rất buồn cười. Rốt cuộc cậu chủ mọt sách này đang làm gì vậy? Cứ hỏi mãi Vân Nhu chuyện quá khứ của bọn họ, như vậy chẳng phải càng khẳng định Hứa Tịnh Nhi vì đố kỵ với tình cảm tốt đẹp của bọn họ mà hành hung sao?
Quả nhiên là… vô dụng!
Vốn dĩ ông ta còn đánh giá cao anh vì anh là Cố Khiết Thần, mong đợi được giao thủ với anh. Bây giờ xem ra, là ông ta đánh giá anh hơi cao rồi. Ba hiệp? Một hiệp là xong rồi!