Chương
Lúc Vân Nhu nhìn thấy giấy khám bệnh đó, tâm trạng trở nên kích động. Cô ta lập tức đứng dậy, hét lên với giọng vô cùng chói tai: “Cái này là giả, tôi không có bệnh, đây là vu khống! Khiết Thần, anh không thể vì rửa sạch tội danh của Hứa Tịnh Nhi mà đối xử với em như vậy!”.
“Im lặng!”, quan tòa hô lên: “Nguyên cáo, hãy khống chế cảm xúc của cô!”.
Ngay lập tức có cảnh sát bảo vệ phiên tòa đi đến bên cạnh Vân Nhu, đè vai cô ta, buộc cô ta ngồi về lại vị trí của mình.
Cố Khiết Thần nhếch khóe môi, giải thích: “Giấy khám bệnh này đúng là không phải hiện tại, mà là giấy khám bệnh trước kia. Trước khi cô ta quen biết tôi thì đã mắc bệnh rồi, cái gọi là tình yêu giữa chúng tôi đều là cô ta ảo tưởng mà ra. Cô ta không những tự cho rằng chúng tôi yêu nhau, mà còn khiến người nhà tôi, bạn bè tôi, tất cả những người mà tôi quen biết trong giới đều cho rằng chúng tôi có quan hệ mờ ám”.
“Cô ta luôn không muốn thừa nhận tình trạng tinh thần của mình có vấn đề, cho nên không tiếp nhận điều trị. Tôi tin rằng mấy năm qua, chứng rối loạn hoang tưởng của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức dù tôi có từ chối cô ta thế nào, nói những lời tuyệt tình với cô ta thế nào, cô ta cũng cảm thấy tôi chỉ tức giận vì cô ta rời xa tôi, vẫn nghĩ từ đầu tới cuối tôi yêu cô ta!”.
Luật sư Tiền lại cao giọng: “Phản đối!”.
Ông ta đứng lên, nhíu mày, sầm mặt kháng nghị với quan tòa: “Lấy một tờ giấy khám bệnh nhiều năm trước ra để phản ánh trạng thái tinh thần của thân chủ tôi có vấn đề, như thế có chủ quan quá không? Cho dù là bệnh tâm thần cũng có thể kiểm soát và điều trị, có thể tốt lên. Mấy năm nay, Vân Nhu không ở trong nước, không hề có qua lại với các người, các người dựa vào đâu mà nói cô ấy không tiếp nhận điều trị, căn bệnh không có tiến triển?”.
Quan tòa im lặng trong chốc lát, gật đầu tán thành: “Nhiều năm thế rồi, tính tham khảo của giấy khám bệnh này quả thật hơi thấp”.
Cố Khiết Thần lại không phản bác, thậm chí đã dự liệu được sẽ có nghi vấn như vậy. Anh bình thản cười nói: “Tôi muốn mời quản lý luôn theo bên cạnh Vân Nhu ra làm chứng. Mọi việc ở trong nước của cô ta đều là quản lý sắp xếp, Vân Nhu có điều trị hay không, quản lý là người hiểu rõ nhất!”.
Dừng một lúc, anh lại liếc nhìn luật sư Tiền, tiếp tục dùng gậy ông đập lưng ông, lên tiếng: “Quản lý của Vân Nhu là người bên cạnh cô ta, lời làm chứng của cô ta chắc chắn là chân thực đáng tin rồi đúng không?”.
Bởi vì nếu người quản lý của Vân Nhu muốn giúp thì cũng sẽ giúp Vân Nhu, cho nên độ tin cậy trong lời nói của cô ta cực kỳ cao.
Vẻ mặt của luật sư Tiền đã có chút thay đổi, thậm chí đã trở nên khó coi.
Người quản lý được mời ra tòa, ngồi ở vị trí người làm chứng, cầm sách tuyên thệ lên, đọc lời tuyên thệ ở trên đó một lượt: “… Bảo đảm tính chân thực, tuyệt đối không nói dối, không nói lời trái với lương tâm, nếu không sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật!”.
Đợi cô ta tuyên thệ xong, Cố Khiết Thần mới bước từng bước đến chỗ cô ta, dừng trước mặt cô ta.
Quản lý ngồi trên ghế, còn Cố Khiết Thần thì đứng. Anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta, sau lưng quản lý đã không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Đến giờ phút này, không ai dám xem thường luật sự mới chưa từng lên tòa như Cố Khiết Thần. Anh vượt ngoài dự liệu, ngay cả luật sư lớn đầy kinh nghiệm như luật sư Tiền cũng hầu như bị anh áp chế suốt.