Chương
Nhóc con mà dám ngông sao?
Ở giới luật sư này, ông ta là đại ca, Khiết Thần là cái thá gì chứ? Vụ án đầu tiên của anh đã phải đối đầu với ông ta, vậy thì để ông ta sẽ dạy cho anh một trận. Làm luật sư đâu dễ như thế. Coi như cũng cho anh cơ học học miễn phí vậy.
Luật sư Tiền hừ giọng lạnh lùng, nâng ly trà trong tay lên, chậm rãi uống một ngụm.
Khiết Thần chau mày nhưng lập tức mỉm cười, giống như anh biết luật sư Tiền đang nhìn mình nên cũng nhìn lại bằng vẻ chế nhạo.
Đôi mắt anh như biết nói: “Có một chút tài năng vậy thôi sao?”
Luật sư Tiền đang uống trà bỗng bị sặc. Nhưng đây là tòa án, ông ta không thể nào ho trước mặt người khác được, cứ thế trợ tròn mắt, mặt đỏ linh căng, cố gắng nhẫn nhịn, tới mức tưởng tắt thở.
Khiết Thần đứng dậy, lịch sự cúi đầu trước tòa, sau đó lên tiếng: “Vân Nhu tố cáo đương sự của tôi có liên kết với côn đồ bắt cóc và làm hại cô ta. Tôi chưa nói tới việc gây thương tích mà xin nói tới việc bắt cóc trước!”
“Sau khi bị bắt cóc, lúc còn tỉnh táo, cô ta nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi ở đó. Hơn nữa Hứa Tịnh Nhi không hề bị trói, cũng không hề bị hôn mê tới mức bị khống chế. Nhưng theo như lời lấy cung của đương sự phía chúng tôi, lúc cô ấy đang săn tin thì bị bắt cóc đưa tới tầng hầm”.
Khiết Thần kêu trợ lý Lâm đưa chứng cứ lên. Anh khẽ di chuyển điều khiển, chứng cứ hiện ra trên màn hình.
Khiết Thần nói: “Chứng cứ thứ nhất, lúc Hứa Tịnh Nhi đang săn tin, video do máy của cô ấy ghi lại có thể nhìn thấy rất rõ một người giống tôi. Hơn nữa trên người kẻ này còn mặc áo của tôi. Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy tôi, cũng chính là chồng cô xuất hiện thì sợ chồng mình sẽ gặp nguy hiểm bèn đi về phía biệt thự. Hơn nữa lúc đó cô ấy còn không có ý đề phòng khiến cho hung thủ càng dễ hành động hơn”.
“Theo như Hứa Tịnh Nhi nói, cô ấy bị tấn công ngay ở cửa sau của biệt thự. Máy quay của cô ấy không ghi lại được, đoạn ghi hình của biệt thự cũng bị xóa mất. Nhưng khi tôi biết cô ấy mất tích chạy đi tìm thì điều tra ra được camera gần khu vực đó có ghi lại được bóng lưng của kẻ gây án. Từ đoạn video này có thể thấy rõ Hứa Tịnh Nhi trong tình trạng hôn mê. Như vậy thì đủ chứng minh không có bất kỳ mối liên hệ nào giữa Hứa Tịnh Nhi và tên hung thủ đó”.
“Vì vậy việc nói Hứa Tịnh Nhi điều khiển đám côn đồ hoặc là hợp tác với chúng không đúng”.
“Phản đối”.
Luật sư Tiền lập tức đứng dậy. Ông ta trầm giọng: “Chỉ dựa vào đoạn ghi hình đó mà nhận định Hứa Tịnh Nhi không cấu kết với tên hung thủ. Cách nói này phiến diện quá. Hơn nữa, ai mà biết được nhỡ Hứa Tịnh Nhi và kẻ đó diễn kịch thì sao, để người khác không nghi ngờ?”
Giả thuyết này đúng là có khả năng. Đoạn băng này không đủ chứng minh Hứa Tịnh Nhi vô tội.
Đôi mắt Khiết Thần ánh lên vẻ lạnh giá, anh hỏi ngược lại: “Lúc Vân Nhu bị bắt cóc, bệnh viện cũng có ghi hình, Vân Nhu cũng bị bắt đi lúc hôn mê. Nếu luật sư Tiền nói vậy thì tôi cũng có thể nói rằng, Vân Nhu và tên hung thủ diễn kịch với nhau để hãm hại đương sự của tôi nhỉ”.
Đám đông xôn xao, nhưng không thể không phủ nhận cách nói của Khiết Thần là có cơ sở. Hai người hôn mê bị bắt đi, dựa vào cái gì nói Hứa Tịnh Nhi diễn kịch còn Vân Nhu thì không chứ?
Luật sư Tiền tức lắm trước lời phản biện của Khiết Thần. Ông ta thở hổn hển. Nếu như ông ta nói lại thì chẳng khác gì là tự phủ định lập luận và tự tát vào mặt mình.