Chương
“Trong người cô ta không xét nghiệm được bất cứ điều gì khác thường, cô ta nói bị tiêm thuốc hai lần, chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, cũng không có ai nhìn thấy, dựa vào lời nói của cô ta mà cũng muốn người khác tin sao? Thế thì cả vú lấp miệng em quá đấy!”.
Quan tòa nhíu mày, trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng có lý: “Luật sư Cố, cậu có chứng cứ không?”.
Khiết Thần lạnh lùng liếc nhìn luật sư Tiền. Anh cười như không cười: “Luật sư Tiền, tôi vẫn chưa nói hết mà ông đã vội phản bác rồi à? Ông cảm thấy tôi không có được chứng cứ hay là sợ tôi lấy ra được chứng cứ thật thế?”
Sắc mặt luật sư Tiền trở nên vô cùng khó coi, thậm chí là còn ánh lên vẻ hoảng sợ.
Từng con át chủ bài của ông ta đã dùng cạn, vậy mà của Khiết Thần mới chỉ bắt đầu. Hơn nữa đòn nào đón nấy đều mỗi lúc một ác liệt hơn. Thử hỏi ông ta không sợ sao được?
Thế nhưng ông ta càng sợ hãi thì càng không thể ngăn cản được đòn tấn công của Khiết Thần.
Chứng cứ của Khiết Thần, đó chính là bản báo cáo sức khỏe của Hứa Tịnh Nhi.
Sau khi Hứa Tịnh Nhi được đưa đến bệnh viện, lúc bác sĩ chẩn đoán có nói rằng sức khỏe của cô không có gì đáng ngại. May mà khi đó Hứa Tịnh Nhi kịp thời nói được rằng cô bị tiêm thuốc mê nên bác sĩ còn tiến hành kiểm tra thêm một lần nữa. Báo cáo này chính là kết quả của việc kiểm tra đó.
Trên bản báo cáo có viết, cơ thể cô bị mất nước nghiêm trọng.
Khiết Thần nhếch miệng cười: “Thẩm phán, dù đương sự của tôi bị giữ một ngày một đêm, không ăn không uống, có thể sẽ bị mất nước nhẹ nhưng không tới mức nghiêm trọng. Báo cáo này chính là những gì mà bác sĩ Hà nói, là phản ứng xảy ra của cơ thể khi bị tiêm tới hai lần”.
Đồng tử của Vân Nhu co lại.
Cô ta biết Khiết Thần lợi hại tới mức nào. Cô ta cũng vì sự ưu tú của anh mà cảm thấy vô cùng tự hào. Thế nhưng cô ta không ngờ lại có một ngày, anh dùng sự ưu tú đó đứng bên cạnh người con gái khác để đối phó với cô ta.
Rõ ràng là sắp thắng mà lại bị từng đòn tấn công của anh xoay chuyển ngược lại.
Vân Nhu nhìn chăm chăm Hứa Tịnh Nhi ở bên cạnh. Đôi mắt cô ta hừng hực sự uất hận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết là Hứa Tịnh Nhi đã bị chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
Đương nhiên luật sư Tiền cũng nhận ra bên họ đang thất bại. Danh tiếng một đời của ông ta lẽ nào bị hủy hoại bởi một kẻ mới vào nghề như vậy sao? Nếu như ông ta thua trận này thì sau này còn làm ăn gì trong giới này nữa?
Ông ta nhắm mắt lại, đầu nhanh chóng suy nghĩ, tìm sở hở để bật lại.
Đôi mắt ông ta bỗng ánh lên tia sáng. Ông ta nhếch miệng.
Luật sư Tiền đứng dậy, bắt đầu màn lập luận cuối cùng: “Lời của luật sư của bị cáo, cộng thêm báo cáo sức khỏe đúng là có thể chứng minh Hứa Tịnh Nhi bị tiêm tới hai lần mới dẫn tới việc hờ hững trước Vân Nhu. Thế nhưng…điều này không được coi là chứng cứ. Nói cách khác, không thể chứng minh một trăm phần trăm việc Hứa Tịnh Nhi bị mất nước nghiêm trọng là do bị tiêm. Có thể là do nguyên nhân khác. Cách nói này hợp lý đúng không thẩm phán?”
Chứng cứ cũng phân nhân chứng vật chứng. Bản báo cáo này cũng chỉ được coi là vật chứng để tham khảo mà thôi.
Thẩm phán: “Hợp lý”.