Chương
Hứa Tịnh Nhi bật nhạc lớn thêm chút nữa. Cô vừa nghe nhạc vừa nhớ lại: “Cậu còn nhớ không, lúc đó cậu thích một ngôi sao, cứ bắt mình phải tới nhà người ta bằng được. Cậu nói rằng mình chụp ảnh đẹp, kết quả là nhà của ngôi sao đó vòng trong vòng ngoài đều có vệ sĩ, chẳng chụp được gì, còn bị đám vệ sĩ tưởng là paparazzi đuổi hai đứa cả ba quãng đồng, suýt nữa thì tắt thở”.
Nhắc tới quá khứ, Tiêu Thuần không khỏi dịu xuống. Cô gái cũng chìm vào trong ký ức: “Mình còn nhớ, khi đó bất cẩn bị ngã, đầu gối xước hết, đau tới mức mình chạy không nổi. Vệ sĩ ở phía sau sắp đuổi kịp tới nơi. Mình bảo cậu chạy, chạy được người nào hay người đó. Cậu không chịu, đã cõng mình chạy. Mình ngạc nhiên lắm, cậu nhỏ người như vậy mà cõng được cả mình”.
“Đừng có mà coi thường mình nhá?”, Hứa Tịnh Nhi hất cằm.
“Mình từ nhỏ đã quyết tâm làm trong giới báo chí rồi. Săn tin cần có thể lực, mình luôn rèn luyện đấy”.
“Vâng vâng vâng, Hứa Tịnh Nhi là tuyệt nhất”.
Hứa Tịnh Nhi vênh mặt không chút khách khí. Thế nhưng có đi cũng có lại, cô bắt đầu nhớ lại những chuyện Tiêu Thuần đã làm vì mình: “Thuần Thuần, cậu đối xử với mình cũng rất tốt. Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Khiết Thần, hai đứa vẫn chưa quen nhau, vậy mà khi thấy Cố Tuyết bắt nạt mình thì cậu đã ra mặt giúp đỡ, giúp mình theo đuổi Khiết Thần. Không những thế cậu còn tạo cơ hội cho mình nữa. Không có cậu, mình thật sự không thể kiên trì được đến thế”.
Đôi mắt Tiêu Thuần đanh lại, cô ấy vô thức siết chặt vô lăng, định nói gì đó nhưng sau đó chỉ bật cười.
Hai người cứ trò chuyện như vậy cho tới khi chiếc xe tới khu resort.
Bọn họ bước xuống, Tiêu Thuần đưa chìa khóa cho người lơ xe. Sau đó có nhân viên phục vụ tới xách hành lí cho họ.
Sau khi check in, do đã là buổi trưa nên bọn họ cũng không vội về phòng ngay mà tới nhà hàng trong khu resort ăn trước.
Nhân viên phục vụ dẫn họ tới vị trí yên tĩnh gần cửa sổ. Cửa sổ được là bằng trúc, hình tròn, mang đậm phong cách cổ trang. Phong cảnh bên ngoài vừa hay có núi non, sông suối, thật hợp lòng người.
Lúc gọi món, Tiêu Thuần theo thói quen gọi một loạt những món mà Hứa Tịnh Nhi thích ăn. Còn Hứa Tịnh Nhi thì gọi những món mà Tiêu Thuần thích ăn.
Sau khi gọi xong, hai người không khỏi bật cười.
Dù bọn họ có xa nhau vài năm, không hề liên lạc nhưng tình cảm dành cho nhau vẫn luôn sâu sắc như vậy.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên hết. Hứa Tịnh Nhi đang ăn thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Cô liếc nhìn. Là Khiết Thần gọi tới. Cô đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên nghe máy: “Khiết Thần, anh tới nơi chưa?”
Cô không hề nhận ra Tiêu Thuần đang cười bỗng đanh mặt lại.
“Ừ, anh mới xuống máy bay”.
Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên bên tai. Đôi mắt Hứa Tịnh Nhi lấp láy, cô dường như đang vô cùng hạnh phúc khi được đắm mình trong tình yêu.
Tiêu Thuần gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng. Không biết là vì sao mà cô gái bỗng bị sặc, ho khụ khụ.
Hứa Tịnh Nhi không kịp để ý tới Khiết Thần, cứ thế rót một cốc trà đưa cho Tiêu Thuần.
Tiêu Thuần nhận lấy, uống vài ngụm, cố gắng kìm chế.