Chương
Khi hai bàn tay tiếp xúc nhau, cả người Hứa Tịnh Nhi run lên, lông mi dài khẽ động đậy, bỗng mở mắt ra.
Ánh sáng chói mắt khiến cô không khỏi nheo mắt, thích nghi khoảng nửa phút, cô mới mở mắt ra lại. Đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, mũi nghe thấy mùi nước khử khuẩn đặc trưng của bệnh viện.
Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, ký ức dần dần quay lại, sau đó sắc mặt cô lại trở nên nghiêm trọng.
“Cô tỉnh rồi?”, bên cạnh vang lên một giọng nói vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, đúng là tạ ơn trời đất”.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi xoay tròn mắt, tầm nhìn dừng trên ghế sofa. Từ Soái đứng bật dậy, bước nhanh đến bên giường, cúi đầu quan sát cô: “Hứa Tịnh Nhi, bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi? Không sao rồi chứ?”.
Cô không trả lời anh ta ngay, mà tiếp tục nhìn quanh phòng, giống như đang tìm gì đó.
Từ Soái thấy vậy thì hiểu ra, không cần cô hỏi, anh ta đã lên tiếng báo cáo: “Khiết Thần đã lên máy bay tư nhân trở về đây, giờ này… có lẽ sắp hạ cánh rồi. Anh ấy tới rồi sẽ đến bệnh viện, cô đợi một lát sẽ gặp được anh ấy”.
Hứa Tịnh Nhi dời mắt về, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại tác động đến vết thương nơi tim, mi mày nhíu chặt.
“Được rồi, cô đừng cử động lộn xộn nữa. Hứa Tịnh Nhi, cô rất may mắn, mặc dù có vài chỗ bị thương, nhưng không trúng chỗ hiểm yếu. Vết thương nghiêm trọng nhất là nhát dao ở tim, dẫn đến cô mất máu quá nhiều. May là lúc đó cô giữ tỉnh táo, xem như kịp thời được đưa đến bệnh viện, nếu không… hậu quả không dám nghĩ tới!”.
Bây giờ Hứa Tịnh Nhi nhớ lại nguy hiểm lúc đó còn cảm thấy sợ hãi.
Người áo đen đó ra tay cực kỳ tàn độc, muốn lấy mạng cô. Nếu cô đoán không sai, sở dĩ kẻ đó ra tay ở trên núi chưa được khai thác là muốn giết cô sau đó đẩy cô xuống núi, khiến cô chết rồi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hứa Tịnh Nhi, còn cái này…”, Từ Soái dừng lại mấy giây, sau đó mới nói tiếp: “Tối hôm qua cảnh sát đã đến đây, nhưng lúc đó cô đang hôn mê, nên bảo tôi đợi khi nào cô tỉnh lại thì liên lạc bọn họ đến lấy khẩu cung. Bây giờ trạng thái của cô… muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, hay là…”.
Anh ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã lên tiếng, dù giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn kiên định: “Bây giờ tôi có thể lấy khẩu cung rồi, gọi cho cảnh sát qua đây đi”.
Nụ cười nhẹ nhõm giả bộ trên mặt Từ Soái chợt vụt tắt, đáy mắt có ánh sáng u ám phức tạp lướt qua, môi anh ta mím chặt, đứng sững tại chỗ, không có động tác nào khác.
Thấy anh ta không động đậy, Hứa Tịnh Nhi nhìn sang anh ta.
Từ Soái siết chặt hai tay đang buông thõng bên người, há miệng, muốn nói lại thôi. Sau khi lặp lại mấy lần như vậy, anh ta mới nhanh chóng nói hết một câu giống như bất chấp tất cả: “Hứa Tịnh Nhi, tôi mong cô nói trước cho tôi biết, người muốn giết cô… có… có phải là Thuần Thuần không?”.
Lần này là Tiêu Thuần hẹn Hứa Tịnh Nhi đến suối nước nóng, hơn nữa chỉ có hai người họ. Rõ ràng Hứa Tịnh Nhi nghỉ ngơi trong phòng khách sạn, nhưng lại âm thầm bị chuyển lên núi, sau đó Hứa Tịnh Nhi bị thương, được đưa đến bệnh viện. Từ đầu đến cuối cô ấy không có chút tin tức nào, khó mà không nghi ngờ cô ấy.
Nhưng dù là vậy, Từ Soái vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng không phải là cô ấy.
Hứa Tịnh Nhi hạ mí mắt xuống, vẻ mặt không thể nhìn thấu. Cô không trả lời câu hỏi của Từ Soái, chỉ nói: “Anh gọi điện thoại đi”.
Dáng vẻ của cô khiến tim Từ Soái đập thình thịch, không khỏi thở dài.