Chương
Cô gật đầu đáp: “Là Vân Nhu, người áo đen kia cầm dao đuổi theo tôi, tôi có thể chắc chắn là cô ta”.
Cô khẽ nuốt nước bọt, nói tiếp: “Chỉ có điều…”
Từ Soái còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại bị bước ngoặt này của Hứa Tịnh Nhi làm cho thót tim, nhìn cô đầy lo lắng: “Chỉ có điều làm sao?”.
Tuy những lời tiếp theo, không chỉ Từ Soái không muốn nghe, mà ngay cả bản thân Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn đối mặt, nhưng những lời nên nói thì cô vẫn nói ra rõ ràng: “Thuần Thuần hẹn tôi đi tắm suối nước nóng, còn dặn tôi đừng dẫn theo người nhà, nói đây là thời gian riêng tư của hai chị em chúng tôi. Đây rốt cuộc là thật lòng hay có sắp xếp? Còn nữa… lúc tôi đang ngâm nước nóng, cô ấy cho tôi uống một cốc nước, uống xong tôi bắt đầu choáng váng. Sau đó tôi về phòng nghỉ ngơi, lúc ý thức mê man bị người ta đưa lên núi. Tất cả những việc này, có lẽ Thuần Thuần… đều biết, hay nói cách khác là… cô ấy đã giúp Vân Nhu”.
Nói xong những lời này, đầu ngón tay Hứa Tịnh Nhi không khỏi run rẩy.
Cho dù là giúp Vân Nhu, thì cô cũng mặc kệ, nhưng người này không thể là Tiêu Thuần, không thể là người bạn thân thiết cả thời thanh xuân từ khi cô mười mấy tuổi đến khi hai mươi mấy tuổi được.
Nếu cô ấy quả thực phản bội cô, thì so với mấy nhát dao Vân Nhu đâm cô, sự phản bội của cô ấy còn khiến cô đau đớn hơn gấp vạn lần.
Phòng bệnh to lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của Hứa Tịnh Nhi nặng nề hơn, Từ Soái cũng vậy. Cố Khiết Thần vẫn không không cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt ngày càng sâu hơn.
“Không thể nào…”, Từ Soái có phản ứng trước, theo bản năng phủ nhận: “Thuần Thuần chơi thân với cô bao nhiêu năm như vậy, cô ấy và Vân Nhu lại chẳng có giao tình gì, sao cô ấy lại giúp Vân Nhu làm hại cô chứ? Đây là chuyện không thể!”.
Tuy anh ta biết Tiêu Thuần có tình cảm không thể nói ra với Cố Khiết Thần, nhưng nếu cô ấy quả thực muốn tranh giành, với sự thông minh của cô ấy thì sẽ không làm chuyện quá nhiều sơ hở như thế này. Dù sao nếu làm vậy thì cô ấy sẽ là kẻ bị tình nghi lớn nhất. Như vậy chẳng phải là tự gây rắc rối cho mình sao?
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ là không thể”, bao nhiêu năm nay Tiêu Thuần đối xử với cô thế nào, cô thấy rất rõ ràng. Là người hay ma, có thể che giấu nhất thời, chứ không thể giấu giếm một thời gian dài không bị lộ sơ hở gì như vậy được.
Hứa Tịnh Nhi liếm đôi môi khô khốc, trầm ngâm một lát, tiếp tục phân tích: “Nhưng nếu anh nói Thuần Thuần và Vân Nhu chỉ là quan hệ xã giao thì tôi thấy không đúng lắm”.
Từ Soái ngạc nhiên: “Nghĩa là sao?”.
Hứa Tịnh Nhi hồi tưởng lại rồi nói: “Có một lần tôi và Thuần Thuần đi dạo ở quảng trường đọc được bài phỏng vấn trước khi Vân Nhu về nước, lúc đó sắc mặt cô ấy tái nhợt, trở nên rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ cô ấy quen Vân Nhu từ trước, hơn nữa có vẻ rất thân thiết”.
“Còn có chuyện này sao?”.
Ngoài Cố Khiết Thần ra thì Từ Soái có mối quan hệ tốt nhất với Tiêu Thuần, mọi người cũng biết rõ về nhau. Nếu Tiêu Thuần và Vân Nhu có mối quan hệ tốt, thì đáng lẽ anh ta phải biết, trừ khi… cô ấy cố ý giấu giếm.
Nhưng rốt cuộc là mối quan hệ gì mà có thể khiến Tiêu Thuần bất chấp tất cả mà giúp đỡ Vân Nhu?
“Ừ, còn nữa, lúc tôi tỉnh lại ở trên núi nhìn thấy người áo đen, tôi còn tưởng đó là Thuần Thuần. Đôi mắt quả thực rất giống, giống đến mức cho dù tôi thân với Thuần Thuần như vậy, mà nhất thời cũng không phân biệt được”.
Hứa Tịnh Nhi nhíu mày, ngón tay vô thức siết chặt: “Hoặc là Vân Nhu cố ý hóa trang, khiến người ta có cảm giác giống với Thuần Thuần, hoặc là… có nguyên nhân khác”.