Chương
…
Ngày hôm sau, cảnh sát lại gọi điện tới, nói rằng Tiêu Thuần đã cho lời khai. Cô ấy có thể nói rõ chi tiết quá trình hãm hại Hứa Tịnh Nhi, hơn nữa kết quả kiểm tra trên con dao đó chỉ có vết máu của Hứa Tịnh Nhi và dấu vân tay của Tiêu Thuần, không tìm được dấu vân tay của Vân Nhu.
Bây giờ chứng cứ xác thực, cảnh sát đã tạm giam Tiêu Thuần, chuẩn bị khởi tố.
Báo cáo làm Hứa Tịnh Nhi sốt ruột chờ đợi, cuối cùng vào giờ cơm trưa, anh chàng đẹp trai thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, mang theo một túi giấy da bò đưa cho cô: “Báo cáo vừa mới có, tôi đã đem đến ngay đây”.
“Vất vả rồi”.
Hứa Tịnh Nhi nhận lấy túi giấy, túi giấy rất nhẹ, nhưng cầm trên tay lại nặng trĩu đến lạ lùng. Rõ ràng cô vô cùng sốt ruột chờ đợi kết quả, nhưng khi nó thật sự ở trước mắt thì lại có chút… không dám xem.
Sợ kết quả không giống như cô mong đợi, sợ… tình bạn này thật sự chỉ là một âm mưu.
Cố Khiết Thần phất tay, bảo anh chàng đẹp trai rời đi, sau đó anh tiến tới, đưa tay ra trước Hứa Tịnh Nhi: “Cần anh xem giúp em không?”.
Hứa Tịnh Nhi khẽ cắn môi, do dự mấy lần, cuối cùng lắc đầu, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định: “Không, đây là chuyện mà em phải đối mặt!”.
Nói xong, cô nhanh chóng mở túi giấy da bò, lấy bản báo cáo kiểm tra ở bên trong ra. Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến mức không cho mình bất cứ cơ hội nào để do dự.
Cô lật xem từng trang, những thuật ngữ chuyên ngành ở phía trước cô xem không hiểu, cơ bản đều bỏ qua. Cho đến trang cuối, ở chỗ kết quả cuối cùng, cô hít sâu một hơi, nhìn qua.
Cố Khiết Thần luôn nhẫn nại đợi cô, cho đến khi thấy cô im lặng nhìn chằm chằm kết quả đó nửa phút vẫn không có phản ứng gì, anh mới nhướng mày, lên tiếng hỏi: “Kết quả thế nào?”.
Có độc hay là không có độc?
Hứa Tịnh Nhi đóng tài liệu lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Cố Khiết Thần, khẽ nuốt nước bọt, đang định nói thì bỗng có một bóng người lao vào phòng bệnh, ngắt lời cô.
Từ Soái chạy đến nỗi thở không ra hơi, đến trước mặt Cố Khiết Thần mới dừng lại, hai tay chống hông, người hơi cúi xuống, há miệng thở lấy thở để, trán mướt mải mồ hôi, chắc là đã chạy như bay đến đây.
“Nước, Khiết Thần, rót cho tôi cốc nước”.
Cố Khiết Thần nhất thời bất động, Hứa Tịnh Nhi thấy thế, vô thức giơ tay về phía tủ đầu giường, muốn rót nước giúp anh ta. Cô mới cử động, Cố Khiết Thần đã cất bước đi tới, rót một cốc nước đưa cho Từ Soái.
Từ Soái nhận lấy, ngửa cổ, một hơi cạn sạch, dường như lúc này mới sống lại.
Hứa Tịnh Nhi nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh ta thì đã đoán được là chuyện gì. Không chờ anh ta lên tiếng, cô đã hỏi trước: “Có phải anh đã điều tra được mối quan hệ giữa Tiêu Thuần và Vân Nhu không?”.
Hứa Tịnh Nhi từng nghe Cố Khiết Thần nói, gia tộc của Từ Soái có làm kinh doanh về thám tử, sở hữu mạng lưới thông tin khổng lồ. Nếu anh ta điều tra, cho dù Tiêu Thuần và Vân Nhu giấu giếm mối quan hệ kín đáo đến đâu, thì chắc cũng có thể điều tra ra manh mối.
Từ Soái khó khăn lắm mới hít thở bình thường được, không rào trước đón sau mà nói luôn với Hứa Tịnh Nhi: “Ừ, điều tra ra rồi, chỉ có điều kết quả này… thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi”.
Yết hầu anh ta chuyển động, hít sâu một hơi, tay vịn vào thành giường, nói tiếp: “Vân Nhu và Tiêu Thuần… là chị em ruột cùng bố khác mẹ, Vân Nhu là con của bạn gái bác Tiêu sinh trước khi bác ấy kết hôn. Mẹ của Vân Nhu sau khi sinh xong, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sau đó bệnh nặng qua đời. Bác
Tiêu từng đưa Vân Nhu về nhà họ Tiêu ở một thời gian, lúc đầu Thuần Thuần cũng không chấp nhận cô ta, cho đến khi…”