Chương
Phía trước là đèn đỏ, Hứa Tịnh Nhi đạp chân phanh, từ từ giảm tốc. Cuối cùng chiếc xe dừng lại. Cô gái quay qua giả vờ như hỏi vu vơ: “Vậy còn Khiết Thần thì sao?”
Vừa nãy trong câu nói của cô cũng nhắc tới Khiết Thần.
Tiêu Thuần đanh mặt như không ngờ Hứa Tịnh Nhi lại hỏi như vậy. Thế nhưng cô gái nhanh chóng giấu nhẹm cảm xúc, thản nhiên nói: “Khiết Thần là anh trai mà”.
Cô gái lập tức hỏi ngược lại: “Hứa Tịnh Nhi, sao cậu lại hỏi như vậy. Hơi kỳ lạ đấy”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười: “Tiện hỏi thôi mà”
Đèn xanh nổi lên, cô lái về phía trước.
Hứa Tịnh Nhi lái xe tới một tiệm café quen. Ở đây rất yên tĩnh. Phù hợp để nói chuyện.
Sau khi đậu xe, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần dắt tay nhau đi vào trong. Bà chủ của quán café đã quá thân quen với họ. Thấy họ tới, bà chủ quán bèn chào hỏi: “Hai chị em tới uống trà chiều hả? Vẫn như cũ phải không?”
“Vẫn như cũ”, Hứa Tịnh Nhi và Tiêu Thuần đều đáp lại.
Bà chủ cảm thấy kỳ là nhưng vẫn vui vẻ đi làm.
Sau khi ngồi vào chỗ, bà chủ quán nhanh chóng mang cafe tới. Capucino của Hứa Tịnh Nhi và café đen cho Tiêu Thuần.
Trước đây Hứa Tịnh Nhi cảm thấy Tiêu Thuần uống café đen chẳng có gì là sai cả. Nhưng lần trước Vân Nhu nói thì cô biết được Khiết Thần cũng thích café đen. Vân Nhu cũng thích và giờ thì đến Tiêu Thuần cũng vậy.
Khéo đến thế sao…
Hứa Tịnh Nhi uống một ngụm café. Sau đó cô vào chủ đề chính: “Thuần Thuần, những năm qua, cậu có thích ai không?”
Tiêu Thuần mới nâng tách café định uống. Cũng không biết có phải là do câu hỏi của Hứa Tịnh Nhi hay do điều gì mà cô ấy bỗng run tay. Café hơi tràn ra ngoài, rớt xuống mặt bàn.
Thế nhưng cô ấy nhanh chóng đặt ly lên miệng, cúi xuống uống như che giấu điều gì đó.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy hết phản ứng của cô ấy. Cô chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Tiêu Thuần nuốt ngụm càfe đắng chát, đan những ngón tay vào nhau, đôi mắt ánh lên nhiều tâm trạng. Có lẽ tầm chục giây sau đó, cô ấy mới lên tiếng đáp lại: “Hứa Tịnh Nhi, sao cậu đột nhiên lại hỏi chuyện này”.
Hứa Tịnh Nhi thản nhiên cầm lý café lên, cười nói: “Mình quan tâm tới cậu thôi mà”
Cô gãi khẽ gõ tay xuống bàn, bổ sung thêm một câu: “Thuần Thuần, sau khi trải qua chuyện này, mình hi vọng chúng ta có thể thẳng thắng với nhau, không giấu đối phương điều gì cả để tránh hiểu lầm”.
Tiêu Thuần nhìn xuống: “Đây chính là câu hỏi mà khi nãy ở trước đồn cảnh sát, cậu muốn mình trả lời đúng không?”
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Đúng vậy. Mình cũng không giấu gì cậu. Mình muốn biết đáp án của cậu”.
Vừa nãy Hứa Tịnh Nhi đột nhiên nhắc tới Khiết Thần lúc trong xe khiến cô gái còn chưa dám khẳng định điều gì. Giờ thì cô ấy có thể chắc chắn được rồi.