Chương
Nếu là công việc thì cô có thể hiểu được, nhưng… vì sao trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt?
Hứa Tịnh Nhi ra sức lắc đầu, không cho phép mình lại không tin tưởng Cố Khiết Thần như thế. Cô cất bước quay về bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, cố gắng ổn định lại tâm trạng rồi mới lái xe rời đi.
Sau khi về chung cư, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa, nghĩ đến tối nay mình trang điểm kỹ lưỡng, có chút chua xót cũng có chút ấm ức, khiến cô ngồi bật dậy, lấy điện thoại từ trong túi xách ra. Lần này, cô không những gửi tin nhắn, mà còn gọi vào số Cố Khiết Thần.
Anh không về thì ít nhất cũng phải đích thân nói với cô một tiếng chứ?
Cô cũng sẽ không vì chút bất an trong lòng mà đi gọi cuộc điện thoại này!
Tiếng tút tút tút vang lên bên tai, lúc chờ bắt máy, Hứa Tịnh Nhi bất giác cắn móng tay, thấp thỏm trong lòng, làm thế nào cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Điện thoại reo một lúc lâu, gần như sắp tự động ngắt máy, cuối cùng bên kia cũng bắt máy.
Hứa Tịnh Nhi vui mừng, gọi: “Khiết Thần…”.
Nhưng người bắt máy lại là trợ lý Lâm, anh ta khách sáo nói: “Cô chủ, là tôi”.
“…”.
Hứa Tịnh Nhi nhất thời không nói được gì, lời nói bỗng im bặt, cứ yên lặng như vậy.
Khoảng hơn một phút sau, giọng nói Hứa Tịnh Nhi vang lên xa xăm: “Là anh à… Khiết Thần đâu? Sao anh lại cầm điện thoại của anh ấy?”.
“Cô chủ, Cố tổng gần đây luôn bận công việc, điện thoại hầu như đều giao cho tôi, để tôi có thể cập nhật tình hình sức khỏe của ông cụ Cố từ mẹ tôi hằng ngày, sau đó thông báo cho anh ấy”.
Bận công việc…
Nếu thật sự chỉ là bận công việc cũng đành.
Nhưng trong lúc bận bịu như vậy còn có thể bị phóng viên chụp được anh đi ăn tối dưới ánh nến với cô chủ Tả Thị, đi dạo buổi tối gì đó… hay đó cũng là đang làm việc?
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi trở nên nghiêm nghị, hay là thăm dò tình hình từ trợ lý Lâm trước, nếu không có chuyện gì, cô cũng có thể yên tâm.
Cô há miệng, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, trợ lý Lâm đã nói: “Cô chủ, chỗ tôi có việc gấp cần xử lý, không thể trò chuyện nhiều với cô nữa. Tôi sẽ nói lại cho Cố tổng là cô đã gọi tới”.
Nói xong, anh ta không đợi Hứa Tịnh Nhi trả lời đã cúp máy.
Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng cúp máy bên tai, cạn lời nhíu mày. Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trợ lý Lâm giống như là vội vàng cúp máy, không dám nói nhiều thêm với cô.
Thôi vậy, nếu đã là thái độ này, dù cô có hỏi ra miệng, trợ lý Lâm cũng sẽ không tiết lộ điều gì.
Hứa Tịnh Nhi ném điện thoại lên bàn trà, cầm gối lên ôm trong lòng, cả người dựa vào ghế sofa, chuyện duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi.
Đợi Cố Khiết Thần trở về, mọi nghi hoặc sẽ tự nhiên được hóa giải.
Mặc dù lần này trong lòng cô có chút bất an, nhưng thời gian qua, cô và Cố Khiết Thần cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã không còn nghĩ tới tình huống xấu như trước kia nữa.
Giống như lúc trước ở trong nhà kho, bao nhiêu người nhìn thấy cô cầm dao đâm tay Vân Nhu bị thương, nhưng lúc đó Cố Khiết Thần lại chạy tới ôm cô, nói với cô: anh tin tưởng cô.
Lần này, cô cũng muốn tin tưởng anh!