Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

chương 624

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Vành mắt Hứa Tịnh Nhi có chút ửng đỏ.

Cố Khiết Thần thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp: “Nhưng bây giờ, ông nội hôn mê bất tỉnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Hoặc có lẽ… Hứa Tịnh Nhi, tôi vốn định cứ tạm bợ như vậy cả đời cho xong, nhưng tâm nguyện lớn nhất của ông nội là mong muốn tôi sau này có thể hạnh phúc, nhưng cô không phải là người tôi cần”.

Anh không có câu nào là chế giễu châm chọc, tàn nhẫn độc miệng, so với những lời cay nghiệt anh từng nói với cô thì quả thực ôn hòa hơn rất nhiều.

Anh chỉ nói cho cô biết suy nghĩ của anh với giọng điệu rất bình thản, nhưng chữ nào chữ nấy khiến người ta buồn bã hơn cả những lời cay nghiệt kia.

Vành mắt Hứa Tịnh Nhi ngày càng chua xót, khoang mũi cũng thấy cay cay, đôi lông mi dài của cô run rẩy. Cô cố gắng nuốt nước bọt, kìm nén sự nghẹn ngào ở cổ họng, nhưng lúc lên tiếng vẫn mang theo chút nức nở.

“Anh dẫn em đi gặp bố mẹ anh, anh nói chúng ta là người một nhà, anh còn chứng thực danh phận cho em trong tiệc mừng thọ, tuyên bố với tất cả mọi người em là vợ anh. Khi em bị hãm hại, anh tin tưởng em vô điều kiện, vì em mà khoác áo luật sư, tạo nên kỳ tích chiến thắng vụ kiện, với lại… anh còn nói muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ cho em…”

Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng lời: “Anh làm tất cả những điều này chỉ vì muốn duy trì cuộc hôn nhân, chứ không có bất cứ tình cảm gì sao?”.

Cô không tin anh không có chút tình cảm nào với cô, những việc tốt anh làm cho cô vẫn rành rành trước mắt, lẽ nào tất cả chỉ là ảo giác của cô sao?

Cố Khiết Thần cụp mắt, giọng nói càng lãnh đạm hơn: “Đây là những việc mà người làm chồng như tôi nên làm”.

“Chồng…”

Lúc này, danh xưng thân mật nhất lại trở nên thật nực cười.

Hứa Tịnh Nhi lẩm bẩm chữ này, đọc đi đọc lại mấy lần mới nhỏ giọng nói: “Nhưng em không tin anh không có chút tình cảm nào với em”.

“Không tin?”.

Cố Khiết Thần lặp lại hai chữ này của Hứa Tịnh Nhi, hình như bỗng nhớ ra gì đó, cuối cùng ánh mắt thờ ơ cũng có chút cảm xúc, nhưng là chế giễu: “Hứa Tịnh Nhi, ảo tưởng thì đừng coi là thật”.

Ảo tưởng thì đừng coi là thật…

Toàn thân Hứa Tịnh Nhi run bần bật, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi lảo đảo.

Ảo tưởng sao…

Anh dùng từ thật là chuẩn xác.

Nói bao nhiêu như vậy, còn không gây sốc bằng hai chữ này.

Ba năm trước, cô ảo tưởng rằng anh thích cô, ba năm sau, cô lại giẫm vào vết xe đổ, vẫn ảo tưởng rằng anh thích cô sao?

Hứa Tịnh Nhi khẽ cười, gật mạnh đầu: “Phải, anh nói đúng rồi, ảo tưởng thì không thể coi là thật, chỉ là ảo tưởng mà thôi, ảo tưởng…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio