Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

chương 632

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Hứa Tịnh Nhi khẽ nuốt nước bọt.

Cô còn chưa nói thì Khiết Thần đã nói câu thứ ba: “Chỉ là sau này…không cần đến nữa”.

Sau này, cô không còn là người nhà họ Cố nữa. Ông cụ cố cũng không còn là ông của cô nữa, nên không cho cô đến đúng không?

Thực ra hôm nay cô cũng muốn nói lời tạm biệt với ông cụ, vậy nên cũng đâu cần anh phải nói ra.

Hứa Tịnh Nhi quay người lại, cười lạnh lùng: “Thứ nhất, em chăm sóc ông vì ông cũng thương, cũng yêu em, không liên quan gì tới nhà họ Cố. Thứ hai, anh yên tâm, không cần anh nhắc, em sẽ không bao giờ tới nữa”.

Cô lại nuốt nước bọt, nói ra câu cuối cùng: “Ngày mai chín giờ sáng, gặp nhau ở tòa”.

Khiết Thần đáp lại: “Được”

Hứa Tịnh Nhi cũng quay người bỏ đi khi anh chưa nói hết câu.

Cô chạy vào trong thang máy. Khi cánh cửa đóng lại thì cô cũng không chịu đựng thêm được nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Thang máy đi xuống lầu một. Tiếng ting vang lên. Cánh cửa mở ra.

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, giấu khuôn mặt trong mái tóc. Cô đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra.

Dù đã là đêm khuya nhưng bệnh viện vẫn đông nghịt người. Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng bắt taxi, kéo cửa xe ra và ngồi vào.

Mắt cô vẫn còn đỏ, cô ngước nhìn người tài xế, nói địa điểm rồi lại cúi xuống.

Thế nhưng cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy người tài xế này trông quen lắm. Cô vô thức ngước lên nhìn. Người tài xế lúc này quay lưng về phía cô, còn đội mũ nên cô không thể nhận ra là ai.

Cô cũng chẳng có tâm trạng để nghĩ thêm nữa. Thế là cô nhìn ra ngoài, nhìn những cảnh vật chạy ngược ngoài ô cửa xe.

Chiếc xe dừng dưới tòa chung cư. Hứa Tịnh Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, vẫn ngồi ngây ra thì người tài xế đã ho húng hắng, nhắc cô: “Cô gái, tới nơi rồi”.

Hứa Tịnh Nhi chớp mắt, lúc này mới kéo ý thức trở lại: “Ồ, ngại quá”.

Cô lấy điện thoại ra, định quét mã QR trả tiền thì phát hiện trong xe người tài xế không có máy quẹt mã. Cô sững người: “Sư phụ, không thể trả bằng điện thoại sao? Giờ phổ biến lắm mà?”

Không biết có phải người tài xế mới vào nghề không mà giống như là không ngờ tới chuyện này. Thế là người này gãi đầu, sau đó nói giọng yếu ớt: “Cô gái, cô có tiền mặt không? Có thể trả tiền mặt không?”

“…”

May mà thường ngày khi ra khỏi nhà, mặc dù giờ không dùng đến tiền mặt thì cô vẫn chuẩn bị một ít. Cô lấy ví tiền ra, hỏi bao nhiêu, người tài xế đáp: “ tệ”.

Thế nhưng trong ví của Hứa Tịnh Nhi chỉ có… tệ.

Lần này đến lượt Hứa Tịnh Nhi ái ngại: “Vậy giảm giá được không, tôi không còn nhiều tiền như thế’.

Tài xế: Ngồi tắc xi mà còn trả giá sao?

Hứa Tịnh Nhi cũng cạn lời. Cô cũng không muốn trả giá nhưng hết cách rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio