Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

chương 643

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Điện thoại trong tay cô đột nhiên đổ chuông. Hứa Tịnh Nhi đưa điện thoại với những suy nghĩ rối rắm. Cô nhìn màn hình. Là người quen, Kiều Sở – trợ lý của sếp.

Cô trượt màn hình, đặt lên tai: “Alo”

Giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kịa: “Tôi là Kiều Sở”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu rồi mới phát hiện ra gật đầu thì sao Kiều Sở thấy được, thế là cô lên tiếng: “Ừm, tôi biết”.

Kiều Sở nói thẳng vào vấn đề: “Sếp thông báo tôi, bảo tôi giúp cô trong việc trở thành quản lý một chi nhánh trong nước của tòa soạn. Cô có gì cần thì cứ dặn tôi nhé”.

Ông sếp này…không phải là đi guốc trong bụng cô đấy chứ? Đúng là chẳng khác gì tiểu thiên sứ.

Đúng thế thật. Mỗi lần khi cô gặp khó khăn là anh ta giống như vị cứu tinh vậy.

Vừa rồi Hứa Tịnh Nhi còn đang suy nghĩ, không biết có nên ở khách sạn một thời gian hay không. Thế nhưng cô là người nghèo mà…Còn đang nợ cả một khoản tiền lớn, ở khách sạn thì khác gì vắt kiệt máu của cô chứ.

Kiều Sở đã nói như vậy thì Hứa Tịnh Nhi nghĩ một hồi bèn lên tiếng: “Chi nhánh của tòa soạn, có ký túc xá không? Có thể sắp xếp cho tôi một phòng không? Không cần phải sang trọng gì đâu, cũng không cần tốt, chỉ cần ở được là được. Hơn nữa, tôi hi vọng..Ngày mai có thể dọn vào…Đương nhiên nếu như phiền phức quá thì tôi có thể ở khách sạn vài ngày”.

Đợi cô nói xong, Kiều Sở mới nói: “Cô cần chỗ ở phải không? Được, tôi lập tức sắp xếp, ngày mai có thể dọn vào ở”.

“…”

Thôi được. Cô không thể nào xem nhẹ năng lực của cấp trên được. Không đúng, tài lực mới phải. Dù sao thì chỉ cần có tiền là muộn phiền nào cũng có thể giải quyết được hết.

Cô ở lại là vì công ty. Dù sao thì cô cũng sẽ không ở lâu, vì vậy cô cứ yên lòng chấp nhận những ý tốt từ cấp trên dành cho mình đi.

Cô nói bằng vẻ chân thành: “Vậy phiền anh rồi, thay tôi cảm ơn đại nhân nhé”.

“Đại nhân”, Kiều Sở cảm thấy khó hiểu.

Hứa Tịnh Nhi bình thường hay gọi sếp mình là đại nhân khi gửi mail nên thành quen. Cô bỗng cười khan, sửa lại: “Là sếp”.

Kiều Sở cũng mỉm cười: “Sau khi sắp xếp xong tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nhé”.

“Ok, cảm ơn”.

Hứa Tịnh Nhi tắt máy và thở phào. Vấn đề chỗ ở về cơ bản đã được giải quyết. Ngày mai cô có thể rời đi được rồi. Điều đó đồng nghĩa với việc…từ nay cô sẽ bước ra khỏi thế giới của Khiết Thần.

Cô đã thu dọn xong đồ đạc. Còn ít đồ của Khiết Thần, cô cũng phải sửa soạn lại.

Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo, lấy ra từng hộp trang sức.

Đó là ba chiếc nhẫn Khiết Thần tặng cô.

Một chiếc khi kết hôn, lúc ở cục dân chính, ông nội ép anh tặng cô. Khi đó anh còn tức giận nói rằng “cô không xứng”.

Chiếc thứ hai là sau khi kết hôn về nhà họ Hứa, Khiết Thần tặng cô đeo như quà cưới. Đó là một chiếc nhẫn kịp cương cỡ lớn.

Chiếc thứ ba…là mẹ anh để lại cho anh, để sau này anh tặng cho vợ mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio