Chương
Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, Hứa Tịnh Nhi trở về phòng, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hơn sáu giờ, cả ngày nay cô gần như không ăn gì, giờ bụng trống rỗng, tiếp tục lê đôi chân vào bếp.
Đã mười mấy năm rồi không có người ở, phòng bếp chẳng có gì, tủ lạnh cũng trống không.
Hứa Tịnh Nhi không muốn gọi đồ ăn ngoài, dù sao cũng vẫn phải ở đây một thời gian, nồi niêu xoong chảo, các loại gia vị nấu ăn cô cũng nên mua lấy một ít.
Cô thay một bộ quần áo thun thoải mái, đeo ba lô rồi ra ngoài.
Lúc cô ở căn hộ của Cố Khiết Thần, hay đi siêu thị ở đó mua thực phẩm tươi, mà tính ra quanh đây cũng chỉ có cái siêu thị đó là gần nhất, thế là sau khi lên xe, cô vẫn lái đến siêu thị bên đó.
Vì quen đường, Hứa Tịnh Nhi chả mất nhiều thời gian đã lấy được hết những thứ cần mua bỏ vào xe đẩy, thanh toán xong, tay trái tay phải xách hai túi lớn đi ra ngoài.
Lúc cô đang đi ra xe, thì đằng trước có một chiếc xe khác lái đến.
Vì là khu vực thành phố, nên xe đi không nhanh, lúc cô nhìn theo, vẫn có thể nhận ngay ra, đó là xe của Cố Khiết Thần.
Bước chân cô khẽ dừng lại.
Kỳ lạ là, rõ ràng chung cư ở bên phải, nhưng chiếc xe lại đi về bên trái.
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng điều đó chỉ thoáng qua trong giây lát, dù sao chuyện của anh cũng không còn liên quan gì đến cô, cô hà tất phải suy nghĩ.
Cô để hai cái túi vào ghế sau xe, rồi lên ghế lái, thắt dây an toàn, khởi động xe, đạp chân ga rời đi.
Không ngờ, khi xe của cô lái trở về chung cư, lại nhìn thấy xe của Cố Khiết Thần.
Chiếc xe đó vừa hay đỗ phía trước tòa nhà, cô nhìn sang, thấp thoáng thấy bóng dáng trợ lý Lâm ngồi ở ghế lái, còn phía sau có hai người.
Một người là Cố Khiết Thần, vậy người còn lại là…
Một cái tên vừa hiện lên trong đầu, thì ngay lập tức, cô nhìn thấy cửa sau xe bên đó được mở ra, đôi chân thon thả của Tả Tư đặt xuống trước, tiếp đó là cả người chui ra khỏi xe.
Cô ta không đóng cửa xe lại ngay, mà đặt một tay lên cửa, hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về Cố Khiết Thần đang ngồi bên trong, đôi môi đỏ không ngừng mấp máy, không biết là đang nói gì.
Nói xong, cô ta nhoẻn miệng cười, sau đó đóng cửa lại, động tác rất phóng khoáng dứt khoát.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, lúc đi ngang qua xe của Hứa Tịnh Nhi, cô phản xạ quay đầu sang một bên, cũng không biết là do bản thân không muốn thấy Cố Khiết Thần, hay là đang vô thức trốn tránh anh.
Chắc chắn chiếc xe đã đi xa, Hứa Tịnh Nhi mới tắt máy, đẩy cửa xuống xe, ra ghế sau lấy hai túi đồ, khệ nệ đi vào trong.
Không ngờ, Tả Tư vẫn đang chờ thang máy, thấy cô đi tới, lại thấy tay cô xách nhiều đồ như vậy, cô ta liền nở nụ cười tươi rói: “Cô hàng xóm, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi”.
Hứa Tịnh Nhi thầm nghĩ, cái mặt này cô chẳng muốn gặp chút nào.
Cô không biết nên nói gì, chỉ cố nở một nụ cười gượng gạo, coi như đáp trả.
“Mua nhiều đồ thế này, cô định tự nấu ăn à?”, Tả Tư liếc nhìn túi của cô, mắt cô ta bỗng sáng lên: “Hôm nay thấy cô ở một mình, đằng nào cô cũng nấu cơm, vậy hãy nấu thêm một suất, chúng ta cùng ăn”.
Cô ta vẫn tự nói một mình, thậm chí còn đưa tay ra, nói: “Nặng thế này, để tôi giúp cô xách một túi”.
“…”.