Chương
Vali được đặt vào cốp xe, cô ngồi vào ghế sau. Chiếc xe từ từ rời đi.
Một tiếng sau cô đã có mặt ở sân bay. Cô trả tiền taxi, đẩy vali vào trong. Sau khi làm xong thủ tục gửi hành lý, qua hải quan cô lên máy bay.
May bay cất cánh, cô nhìn qua cửa sổ. Thành phố nhỏ dần trước mặt cô, cuối cùng bị mây che lấp.
Tất cả…đã kết thúc rồi.
Chung cư của Hứa Tịnh Nhi ở nước ngoài vẫn giữ nguyên. Lúc cô về nước, không dự định là sẽ ở lại lâu như vậy. Thế mà không ngờ…cô lại kết hôn lần nữa với Khiết Thần, lại còn ở tới cả nửa năm.
Nhưng có lẽ do không có cảm giác an toàn nên dù đã kết hôn thì cô vẫn không trả lại phòng ở bên nước ngoài. May mà vì thế nên khi quay lại đây cô không cần tìm phòng mới nữa.
Lúc cô đi đã nhờ chủ phòng tới dọn dẹp, tiện thể giúp cô tưới nước cho mấy chậu cây. Bởi vì chủ cho thuê là một bà cụ rất nhiệt tình nên lập tức đồng ý ngay.
Sau khi xuống máy bay, Hứa TỊnh Nhi kéo hành lý, ngồi taxi đi về căn phòng của mình.
Chung cư không lớn lắm nhưng rất ấm áp. Mặc dù là phòng thuê nhưng Hứa Tịnh Nhi cũng sắp xếp như là phòng của mình vậy. Vì dù sao thì một mình ở nơi đất khách quê người mà nên cô cũng phải biết sưởi ấm cho chính mình.
Cả nhà họ Hứa, hay chung cư của Khiết Thần hay căn phòng mà cấp trên cung cấp thì đều không mang tới cho cô cảm giác thuộc về.
Bà cụ biết hôm nay cô quay lại nên đã đứng đợi. Nhìn thấy cô bà bèn tươi cười bước tới ôm chầm lấy: “Chào mừng quay trở về”.
Bà cụ trò chuyện một cách thân mật. Hứa Tịnh Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô cũng ôm lấy cơ thể mập mạp của bà và đáp lại: “Đã lâu không gặp ạ”.
Sau khi hàn huyên vài câu thì bà cụ giúp cô đẩy một cái vali, cùng cô đi về phía căn phòng. Bà ấy vừa đi vừa nói: “Cô gái, lần này cháu quay lại vì công việc à?”
Hứa Tịnh Nhi khẽ lắc đầu: “Không phải vì công việc mà cháu sẽ ở lâu đấy ạ”.
Nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ định cư ở đây.
Bà cụ tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy chồng của cháu đâu? Cậu ấy cùng tới với cháu chứ?”
Tết năm ngoái, lúc Hứa Tịnh Nhi chúc tết bà cụ thì bà cụ có hỏi khi nào cô sẽ quay lại. Khi đó cô đã buột miệng nói rằng cô đã kết hôn rồi, tạm thời không quay lại được. Thế nên bây giờ bà cụ mới hỏi như vậy.
“Dạ không có, cháu, cháu ly hôn rồi”, giọng nói Hứa Tịnh Nhi nhỏ dần. Có điều cô trông vô cùng điềm đạm giống như đó là một chuyện không hệ trọng mấy.
Thật không ngờ câu trả lời đó khiến bà cụ giật mình. Sau đó bà cụ ngại ngùng đáp lại: “Xin lỗi”.
Hứa Tịnh Nhi cười lắc đầu.
Bà cụ đẩy giúp hành lý tới cửa phòng thì ôm lấy cô lần nữa. Bà ấy an ủi: “Cô gái, tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp. Bất luận lúc nào cũng đều đầy triển vọng cả”.
Tương lai luôn tốt đẹp mà.
Câu nói đã khiến cô cảm thấy thật ấm lòng.
Cô nghĩ, năm xưa ông nội đặt tên cho em trai cô là Triển Vọng có lẽ cũng là vì lý do này. Ông hi vọng bọn họ sẽ có một tương lai viên mãn. Bất luận hiện tại thế nào thì cũng đều có thể hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.