Chương
Hứa Tịnh Nhi nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, khẽ nhíu mày.
Lúc cô thu dọn đồ đạc, cảm xúc không ổn định, tâm trạng khó chịu hấp tấp nên chỉ thu dọn qua loa. Đừng nói là cuốn sách này cô không cẩn thận cho vào valy của mình đấy chứ…
Nhưng vì sao trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần lại có truyện cổ tích? Trên giá sách trong phòng làm việc của anh có các loại sách chuyên ngành, kinh doanh có, kinh tế có, pháp luật có,… liên quan rất rộng, nhưng không đến mức liên quan đến cả truyện cổ tích…
Những chuyện khác Hứa Tịnh Nhi không dám khẳng định một trăm phần trăm, nhưng anh không đọc truyện cổ tích là trăm phần trăm.
Hứa Tịnh Nhi bất giác lật cuốn sách đó ra, muốn xem trong đó có gì huyền diệu hay không.
Kết quả lại khiến cô thất vọng, trong đó không có bí mật công ty hay bí mật gì của Cố Khiết Thần như cô nghĩ, chỉ là một cuốn truyện cổ tích bình thường.
Cô không nản lòng lật xem trước sau trái phải, cũng không phát hiện ra bất cứ chỗ nào khác thường.
Thật là kỳ quái…
Mặc dù không nghĩ ra được vì sao trong phòng làm việc của Cố Khiết Thần lại có truyện cổ tích, nhưng không phải tài liệu quan trọng, cũng không phải sách gì quan trọng, cô không cần thiết phải gửi mỗi mình cuốn sách này về cho anh nhỉ?
Nhưng cô lại sợ lỡ như, thế nên cô vẫn đặt cuốn sách đó lên giá sách của cô.
Nếu Cố Khiết Thần cần, cô sẽ gửi về cho anh. Nếu chỉ là cuốn sách không quan trọng, đến lúc đó cô xử lý nó là được.
Cuối cùng, thu dọn xong hành lý thì ngoài trời đã tối, Hứa Tịnh Nhi cũng đã cảm thấy mệt và đói. Cô đi tắm rửa, thay chiếc áo thun trắng và chiếc quần thoải mái thường ngày, lái xe đến siêu thị trong thành phố mua sắm.
Lúc xách hai túi đồ lớn đi ra, thẳng đến quảng trường lớn ở trước cổng, màn hình LED phía trên đang phát quảng cáo của Tập đoàn Tả Thị.
Hứa Tịnh Nhi liếc mắt qua, không hứng thú cho lắm.
Mặc dù đó là gia tộc lớn sánh ngang với Tập đoàn Cố Thị, nhưng không liên quan gì đến người bình thường như cô cả. Huống hồ, nhìn thấy Tập đoàn Tả Thị sẽ khiến cô nhớ đến Tả Tư, đồng thời nhớ tới Cố Khiết Thần.