Chương
Lúc tiếp viên hàng không đến đưa nước, cấp trên đại nhân vô thức đè thấp giọng, nhắc tiếp viên hàng không nhẹ nhàng một chút, đừng làm ồn đến cô.
Tiếp viên hàng không hiểu ra, mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nước vào giữa tay ghế, còn ngưỡng mộ nói một câu: “Anh tốt với bạn gái thật đấy!”.
Bạn gái?
Cấp trên đại nhân liếc sang Hứa Tịnh Nhi đã nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, khăn bịt mắt đã che mất nửa gương mặt cô, chỉ lộ ra miệng và chiếc cằm xinh xắn.
Da dẻ cô rất trắng, hơn nữa còn là mặt mộc sạch sẽ, nhưng không thể soi ra được chút tì vết nào.
Anh ta và Hứa Tịnh Nhi quen biết nhau đã lâu, nhưng cũng chỉ gặp nhau vài lần. Anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ xem cô trông như thế nào, bây giờ nhìn lại phát hiện… cô rất xinh đẹp, còn cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Cũng khó trách một đứa con cưng của trời như Cố Khiết Thần lại vì cô như vậy.
Cấp trên đại nhân ngắm một hồi mới thu hồi tầm nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mang hàm ý sâu xa.
…
Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Hứa Tịnh Nhi và cấp trên đại nhân kéo valy đi từ bên trong ra, không ngờ vừa mới ra khỏi cổng sân bay đã nhìn thấy Cố Khiết Thần và… Tả Tư đi từ cổng khác ra.
Có lẽ bọn họ cũng vừa xuống máy bay, trong tay cũng kéo theo valy, đứng yên ở cổng không di chuyển nữa, có lẽ là đang đợi xe đến.
Cấp trên đại nhân cũng bảo tài xế đến đón, chỉ là xe vẫn chưa tới, chỉ đành đứng ở đây đợi.
Hứa Tịnh Nhi cũng không biết Cố Khiết Thần có nhìn thấy cô hay không, anh không nhìn về phía này, mà yên tĩnh, lạnh lùng đứng đó. Bọn họ đã hơn một tháng không gặp, hình như anh đã gầy đi nhiều.
Gương mặt càng lạnh lùng điềm tĩnh, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như trước, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Gió chiều lành lạnh vù vù thổi tới, quần áo trên người anh lộng gió, rỗng không… có thể thấy cơ thể anh đã gầy đi.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, sau đó dời tầm mắt đi.
Thật ra khoảng cách giữa bọn họ không xa, nhưng lúc này lại thật sự giống như cách một trời một vực, khiến hai người không thể đến gần nhau nữa.
Tả Tư cũng nhìn sang, thấy Hứa Tịnh Nhi thì hất cằm, cực kỳ giống chủ tịch bá đạo gọi cô một tiếng: “Cô hàng xóm, trùng hợp quá!”.
Cô đã không còn ở chung cư của cấp trên đại nhân nữa, cũng không còn là hàng xóm của Tả Tư, nhưng hình như cô ta đã quen gọi cô như vậy. Chỉ là Hứa Tịnh Nhi thật sự không thân với cô ta, trừ việc bị cô ta ăn chực một bữa cơm ra.
Nhưng cô ta đã gọi cô như vậy, cô lại không thể xem như không nghe thấy, chỉ đành ngước mắt lên nhìn cô ta, miễn cưỡng cười đáp lại.
Tầm nhìn của Tả Tư chậm rãi chuyển sang khuôn mặt của cấp trên đại nhân, cong khóe môi như cười như không, nháy mắt đã mất.