Chương
Bấy giờ Hứa Tịnh Nhi mới quay sang Cố Khiết Thần, ban nãy cô chưa kịp để ý xem ai đã đỡ đòn cho anh, giờ nhìn mới biết… chính là Tả Tư.
Một bên mặt của Tả Tư bị bầm tím, bây giờ phải dựa vào người Cố Khiết Thần mới có thể đứng được, Cố Khiết Thần dìu cánh tay của cô ta, mắt nhìn vết thương của cô ta, chân mày nhíu lại, đôi môi cũng mím chặt.
Trợ lý Lâm cuối cùng cũng kịp phản ứng, đi lên trước đỡ một tay cô ta, lo lắng nói: “Cô Tả, cô không sao chứ?”.
Tả Tư vô cùng chóng mặt, hoa mắt, nhất thời không trả lời được.
“Dìu cô ấy đến văn phòng của tôi, gọi bác sĩ”, Cố Khiết Thần giao việc nhanh gọn.
Trợ lý Lâm gật đầu, lập tức cùng trợ lý Ngô Cầm của Tả Tư đỡ lấy cô ta, cẩn thận đi ra ngoài.
Rõ ràng buổi họp ngày hôm nay không thể tiếp tục được nữa, Cố Khiết Thần nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói: “Cuộc họp tạm hủy cho đến khi có thông báo lại, ra ngoài hết đi”.
Một lời nói ra, cho dù là mấy người thích hóng drama, cũng không dám trái lời Cố Khiết Thần, tất cả nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Tiêu Thuần đi sau cùng, cô ấy đi đến bên cạnh Hứa Tịnh Nhi trước, hỏi một câu: “Có cần giúp gì không?”.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không cần, yên tâm, cậu cứ làm việc đi”.
“Có gì gọi điện nhé”, nói xong câu này, Tiêu Thuần mới đi ra khỏi phòng họp, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại, ngăn không cho mấy người tò mò nhìn lén.
Căn phòng rộng lớn bỗng trở nên im ắng.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần mặt vẫn không biểu cảm, cô khẽ mím môi, bước lên trước, nói: “Tôi thay mặt em trai tôi xin lỗi anh vì đã kích động lỗ mãng, phá đám cuộc họp của anh, còn không cẩn thận đánh cô Tả bị thương”.
Cô vừa dứt lời, Hứa Triển Vọng đã không nhịn được mà ngắt lời: “Chị, chị không cần phải xin lỗi anh ta, dựa vào đâu mà chị phải xin lỗi, người nên xin lỗi là anh ta, anh ta phụ lòng chị như vậy, em đánh thì đã làm sao?!”.
“Em im đi!”, Hứa Tịnh Nhi trợn mắt nhìn Hứa Triển Vọng: “Đợi lát nữa chị xử lý em sau!”.
Trong lòng cô biết Hứa Triển Vọng là muốn bảo vệ cô, nên mới bất chấp tất cả để đến Cố Thị đòi lại công bằng cho cô, nhưng sử dụng bạo lực vốn không thể giải quyết vấn đề, mà còn chuyện bé xé ra to!
Tội gây thương tích có thể bị kiện đó!
“Cố Khiết Thần, Triển Vọng vì tôi nên mới như vậy, nếu như anh muốn truy cứu trách nhiệm, thì cứ tính hết cho tôi, bên phía cô Tả cũng vậy, mong anh giúp tôi chuyển lời”.
Cố Khiết Thần nhìn khuôn mặt Hứa Tịnh Nhi, ánh mắt sâu thẳm, yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Hứa Tịnh Nhi, đây là công ty, là nơi làm việc, mong cô hãy quản thúc em trai cho tốt, nếu như còn lần sau, thì sẽ không có nể nang gì nữa đâu”.
Hứa Tịnh Nhi nặn ra một nụ cười, gật đầu: “Được”.
“Mau về đi!”.
Thốt ra mấy tiếng lạnh lùng này, Cố Khiết Thần quay đi, đôi chân thuôn dài bước nhanh ra khỏi cửa.