Chương
Cố Tuyết bị mắng đến ấm ức, hai mắt đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố cãi lý: “Chính mắt tôi nhìn thấy, anh Khiết Thần và Tả Tư không hề có cử chỉ thân mật nào, tôi không nghĩ anh Khiết Thần có ý gì với Tả Tư đâu!”.
“Ha”, Hứa Triển Vọng cười khẩy: “Nếu đã như vậy, thì tại sao Cố Khiết Thần lại đòi ly hôn với chị tôi? Ông cụ cố vừa ngã bệnh, anh ta đã phớt lờ tâm nguyện của ông, lẽ nào không phải muốn chị tôi mau chóng rời khỏi vị trí của mình sao?”.
Hứa Tịnh Nhi thấy Cố Tuyết sắp khóc đến nơi, vội véo vào cánh tay Hứa Triển Vọng, trách móc: “Chị đã bảo em đừng xen vào chuyện này mà, còn nói mãi không thôi, ban nãy em đẩy Tiểu Tuyết mấy lần, giờ còn mắng người ta, xin lỗi em ấy đi!”.
Hứa Triển Vọng đương nhiên không chịu, lại quay đầu ra nhìn cửa sổ xe, không nói gì thêm nữa.
Mắt Cố Tuyết càng đỏ hơn, cô ta sụt sịt, cũng không để ý Hứa Triển Vọng có xin lỗi hay không, mà nhìn sang Hứa Tịnh Nhi, nói: “Chị… chị Tịnh Nhi, anh Khiết Thần thật sự không phải người như thế, em nghĩ anh ấy ly hôn, có lẽ là liên quan đến…”.
Cô ta dừng lại một lúc, ánh mắt hiện rõ sự đấu tranh và bối rối, nhưng khóe mắt liếc qua khuôn mặt vẫn đang tức giận của Hứa Triển Vọng, cuối cùng vẫn nói nốt nửa câu cuối: “Liên quan đến bố của em”.
Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hứa Tịnh Nhi, khiến cô lập tức hỏi lại: “Bố em? Cố Hùng?”.
Đến cả Hứa Triển Vọng cũng quay mặt sang nhìn cô ấy.
“Vâng”, Cố Tuyết khẽ gật đầu: “Em không dám đảm bảo một trăm phần trăm, nhưng chắc chắn là có liên quan, bởi vì… bởi vì ngay sau hôm ông nội bị ngã rơi vào hôn mê, em lo lắng cho ông mà cả đêm không ngủ được, sáng dậy rất sớm, lúc em đi qua phòng làm việc, nghe thấy bố em đang nói chuyện điện thoại, nhưng lúc đó đầu óc em còn mơ hồ, không nghe rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được là chuyện có liên quan đến Cố Thị, đến công ty”.
“Lúc đó em không nghĩ gì nhiều, chỉ đi nhanh qua, sau đó em đi xuống dưới bếp định bảo giúp việc làm đồ ăn sáng cho em, thì không thấy cô ấy ở nhà bếp, em đi sang phòng khách tìm, lại thấy bố em cầm một bưu kiện đang mở ra, em còn nghe thấy bố em gọi điện cho anh Khiết Thần, hẹn gặp anh ấy ở công ty”.
“Gọi điện xong thì ông ấy đi luôn, em gọi ông ấy cũng làm như không nghe thấy, giống như đang rất vội đi làm gì đó!”..
Cố Tuyết cố gắng nhớ lại những chi tiết lúc đó, rồi kể hết ra: “Bố em rất thương em, bình thường như vậy ông ấy tuyệt đối sẽ không ngó lơ em, hôm đó chắc chắn là có việc gì rất quan trọng”.
“Hơn nữa, hôm đó sau khi bố về thì đặc biệt rất vui, không chỉ hôm đó, mà một thời gian sau bố vẫn rất vui, nhìn thấy em còn cho em rất nhiều tiền tiêu vặt, bảo em cứ tiêu thoải mái”.
“Vốn dĩ em tưởng ông ấy có chuyện gì vui, nhưng ông nội trở thành người thực vật, hôn mê mãi không tỉnh, ông ấy vui như vậy chẳng phải rất bất thường sao? Mặc dù em không tìm được chứng cứ gì chứng minh, nhưng trực giác của em mách bảo, sự thay đổi của anh Khiết Thần nhất định có liên quan đến bố em!”.
“Trực giác?”.
Rõ ràng Hứa Triển Vọng không tin vào lời nói của Cố Tuyết, cho rằng cô đang viện cớ cho Cố Khiết Thần, giọng điệu không khỏi có đôi nét trào phúng: “Chuyện không có chứng cứ mà nói cứ như thật vậy, đem một câu trực giác để thuyết phục chúng tôi á? Rốt cuộc là do cô ngây thơ, hay là cô nghĩ chúng tôi ngốc?”.