Chương
Cô ấy nắm lấy tay Hứa Tịnh Nhi, nghĩ một lát, rồi vẫn nhẹ giọng nói: “Tịnh Nhi, đương nhiên là mình hy vọng cậu và anh Khiết Thần có thể… ở bên nhau, mình hy vọng các cậu có thể hạnh phúc, nhưng bây giờ anh Khiết Thần vừa quá đáng vừa lạnh nhạt, không ai biết rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì. Nếu duyên phận của các cậu thực sự đã hết, cậu có thể có duyên phận mới, thì thực ra cũng là chuyện tốt…”
Hứa Tịnh Nhi lật tay lại nắm lấy tay cô ấy: “Thuần Thuần, cậu đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Bây giờ mình không có bất cứ tâm trạng nào để phát triển tình cảm mới, cậu biết mục đích tại sao mình trở về mà. Mình phải làm rõ nguyên nhân hủy hôn vào ba năm trước, cũng phải làm rõ nguyên nhân ly hôn của ba năm sau. Chỉ có biết được hai chuyện này, thì mình mới có thể thực sự giải thoát và hết khúc mắc. Đến lúc đó, mình lại nghĩ đến chuyện này cũng không muộn”.
“Cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất”, Tiêu Thuần ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, có chút thương xót và đau lòng: “Tịnh Nhi, cậu quả thực đã trưởng thành rất rất nhiều…”
Có lúc, rất nhiều chuyện nhìn quá rõ ràng lại là một nỗi đau khổ, giống như cô ấy lúc trước.
Bây giờ Hứa Tịnh Nhi cũng vậy, cô biết quá rõ tất cả mọi chuyện, biết rõ mình muốn gì, cũng biết rõ sau khi có được đáp án, có lẽ sẽ thực sự buông bỏ được.
Cô ấy chỉ có thể hy vọng là anh Khiết Thần không thực sự vô tình đến như vậy.
…
Hai ngày sau, tập đoàn Cố Thị.
Hứa Tịnh Nhi không có quần áo đi làm chính thức, nên hôm qua đã đi mua hai bộ. Sau khi thay quần áo, cô chải đầu buộc tóc đuôi ngựa nhìn cho chín chắn, đi giày cao gót, ngồi cùng xe với cấp trên đại nhân đến cửa.
Xe dừng, cô xuống xe trước, đứng ở một bên chờ cấp trên đại nhân, sau đó cô và Kiều Sở một trái một phải đi theo phía sau, cùng anh ta bước vào tòa nhà Cố Thị.
Ba người đi thang máy lên tầng cao nhất, tiến về phía phòng họp.
Lúc đến cửa phòng họp, Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, đẩy cửa phòng họp ra, bước vào.
Cấp trên đại nhân ngồi luôn vào chiếc ghế đầu tiên bên tay trái ghế chủ tọa. Mới ngồi xuống, vóc dáng cao lớn của Cố Khiết Thần đã bước vào phòng họp.
Khiết Thần bước vào trước, sau đó là Tả Tư. Trợ lý Lâm đi sau hai người bọn họ.
Hứa Tịnh Nhi là thư ký của cấp trên, đương nhiên là chọn một vị trí ngồi ở phía sau.
Mọi người hầu như đều không nhìn thấy cô ấy. Họ tìm vị trí của mình và ngồi xuống.
Khiết Thần ngồi chính giữa, Tả Tư ngồi bên phải cạnh anh, vừa hay đối diện với cấp trên của Hứa Tịnh Nhi.
Buổi họp này diễn ra với mục đích điều động tầng lớp quản lý và phối hợp sắp xếp các vị trí. Đầu tiên, đúng là tập đoàn Tả Thị đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Cố Thị, hai người này chính là đại diện được cử tới.
Trợ lý Lâm giới thiệu Tả Tư cho mọi người. Mọi người đều biết cô ta cả. Bởi vì từ một tháng trước thì Tả Tư đã bắt đầu tham gia vào tất cả các cuộc họp của họ rồi.
Tả Tư đứng dậy, gật đầu nhìn mọi người. Cô ta giới thiệu đơn giản về bản thân. Đám đông vỗ tay, sau đó cô ta ngồi xuống.
Trợ lý Lâm tiếp tục quay qua nhìn người đàn ông còn lại: “Người đại diện tiếp theo chính là anh Tả An…”
Đám đông lại vỗ tay rầm rầm.