Chương
Từ Soái sờ cằm, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Hứa Tịnh Nhi, đến cô rồi, mở đi! Tôi đã nghĩ xong nên bắt các cô làm gì rồi!”.
“Được”, Hứa Tịnh Nhi vừa đáp vừa mở nắp ra.
Khi ba số sáu lần nữa xuất hiện trước mắt, nụ cười của Từ Soái lập tức cứng đờ lại, thậm chí còn nhìn chằm chằm một lúc với vẻ không dám tin: “Lại nữa?”.
Anh ta ngước mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi, rồi lại nhìn Tiêu Thuần, giọng nói cao lên: “Hai người gian lận đúng không?”.
“Gian lận cái đầu anh ấy”, Tiêu Thuần nói lại không chút khách khí: “Đây gọi là kỹ thuật hiểu không? Thua thì phải chịu! Anh chọn nói thật hay mạo hiểm?”.
“…”
Từ Soái vẫn không bỏ cuộc, kiểm tra kĩ càng một lượt, sau khi chắc chắn không có dấu vết gian lận nào mới bất đắc dĩ lại chọn mạo hiểm, vẫn là uống một chai rượu.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu!
Tiếp theo đó, bất kể Từ Soái lắc được bao nhiêu điểm, Hứa Tịnh Nhi vẫn luôn lắc được nhiều điểm hơn anh ta, dường như chỉ nhằm vào anh ta. Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị chuốc cho đầu óc choáng váng, mặt mũi đỏ bừng.
Anh ta giơ tay đầu hàng: “Không chơi nữa, không chơi nữa, tôi nhận thua. Hứa Tịnh Nhi, cô chẳng khác nào ăn gian cả, ai có thể chơi lại cô chứ? Tôi không chơi nữa, cũng không uống nữa”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không miễn cưỡng, lười biếng dựa vào sô pha, cầm ly rượu lên uống một ngụm, vẫn là dáng vẻ cười tít mắt, ngây thơ vô tội đó: “Được thôi, không uống rượu, vậy thì nói thật đi”.
“Tôi cũng không muốn…”, Từ Soái vừa từ chối vừa giãy giụa đứng lên, muốn xông ra khỏi phòng bao đáng sợ này.
Nhưng anh ta còn chưa đứng dậy, bả vai đã bị Tiêu Thuần ấn mạnh xuống: “Ngồi ngay ngắn cho em, hoặc là uống tiếp, hoặc là nói chuyện tử tế với bọn em”.
Từ Soái mặt nhăn mày nhó, chắp hai tay lại, lần lượt vái hai người họ: “Hai bà cô ơi, hai người tha cho tôi đi, vấn đề các cô hỏi tôi thực sự không biết, tôi chẳng biết gì cả”.
“Còn chưa hỏi mà anh đã biết rồi à? Em thấy anh đúng là đang ngứa đòn mà”, Tiêu Thuần giơ nắm đấm lên đe doạ.
Hứa Tịnh Nhi lắc nhẹ ly rượu trong tay, trầm ngâm một lát rồi nói: “Từ Soái, tôi cũng không muốn làm khó anh, tôi biết chuyện liên quan đến Cố Khiết Thần thì anh sẽ không bán đứng anh ấy, thế nên chúng ta mỗi người lùi một bước đi”.
“Anh hãy nói những điều anh có thể nói, tôi hứa sau này sẽ không gây phiền phức cho anh nữa. Như vậy có được không?”.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.
Hứa Tịnh Nhi thu lại nụ cười: “Nếu anh không đồng ý thì chuyện hôm nay sẽ xảy ra lần thứ ba, lần thứ tư, không bao giờ dừng lại…”
Cô cũng không phải hạng phụ nữ lương thiện gì, hơn nữa còn rất mặt dày, tin tức khó đến đâu cô cũng làm được, còn sợ không xử lý được Từ Soái sao?
“Hứa Tịnh Nhi, cô đúng là người phụ nữ độc ác”.
Từ Soái vô lực giãy dụa, ngồi bệt ở sô pha một lúc mới bất đắc dĩ nói: “Được, thành giao, nhưng những gì tôi có thể nói chỉ có một câu”.