Chương
Đáy mắt Hứa Tịnh Nhi có chút khó hiểu, tuy không biết tại sao anh lại không kháng cự nữa, nhưng lúc này sức khỏe của anh là quan trọng nhất, thế là cô đỡ anh bước ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi có thể cảm giác được cơ thể Cố Khiết Thần run lên, bước chân lảo đảo, thậm chí trên người anh còn toát mồ hôi lạnh. Cô đặt tay cách lớp quần áo của anh, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh vô cùng thấp.
Trước kia chỉ cảm thấy anh gầy, bây giờ dìu anh lại nhận ra anh còn gầy hơn cả tưởng tượng của cô, trọng lượng cũng nhẹ đi nhiều.
Cố Khiết Thần không chỉ bị bệnh, mà có vẻ còn rất nghiêm trọng…
Hứa Tịnh Nhi vừa đi vừa suy đoán trong đầu, bất tri bất giác hai người đã ra khỏi cửa. Không ngờ Cố Khiết Thần đột nhiên rút tay về, sau đó không biết anh lấy đâu ra sức lực mà tóm lấy cổ tay cô kéo về phía trước.
Động tác đột ngột, Hứa Tịnh Nhi nhất thời không đề phòng, cả người bị kéo về phía trước mấy bước, sau đó Cố Khiết Thần lại lùi về sau, lùi thẳng đến sau cửa.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại không nể nang gì.
Hứa Tịnh Nhi sững sờ tại chỗ, chớp mắt, lại chớp mắt. Sau đó, cô chậm rãi xoay lại, nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng chặt, không khỏi nghiến răng.
Cô lại bị Cố Khiết Thần gài bẫy? Tín nhiệm giữa người với người đã nói ở đâu rồi?
Hứa Tịnh Nhi hít sâu hai lần, kìm chế xung động muốn đập cửa. Trừ khi cô dỡ cửa ra, nếu không Cố khiết Thần chắc chắn sẽ không để cô mở được cửa lần nữa.
Cố Khiết Thần không muốn cô đưa đến bệnh viện như vậy, chắc chắn cơ thể anh có vấn đề, nhưng anh không muốn cho người khác biết. Nếu không phải tối nay anh uống rượu không có cách nào khống chế thì không thể nào biểu hiện ra trước mặt cô.
Nhìn bộ dạng vừa rồi của anh, anh muốn ở một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Hứa Tịnh Nhi đi qua đi lại tại chỗ, băn khoăn một lúc lâu không biết có nên phá cửa vào hay không, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Dù cô có nghĩ cách vào lần nữa, Cố Khiết Thần cũng sẽ đuổi cô đi, hoặc là cố gắng chống cự, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, nhưng cô không thể để anh ở một mình như vậy…
Nghĩ ngợi một lúc, Hứa Tịnh Nhi chỉ đành lấy điện thoại, gọi cho Từ Soái.
Trợ lý Lâm đã say bí tỉ, chỉ có thể tìm Từ Soái, ít nhất Từ Soái là người anh em có thể tin tưởng của Cố Khiết Thần, chắc anh ta sẽ không từ chối đến trông nom Cố Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi ngồi xổm đợi gần một tiếng đồng hồ, Từ Soái thở hổn hển chạy tới. Nhìn thấy anh ta, cô mới đứng dậy, kể sơ qua tình hình của Cố Khiết Thần. Từ Soái nuốt nước bọt, nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, cô mau về đi. Tối rồi cũng không tiện bắt xe, tôi đưa chìa khóa xe của tôi cho cô, cô lái đi trước đi”.
Hứa Tịnh Nhi không từ chối, đưa chìa khóa xe của Cố Khiết Thần cho anh ta, sau đó lấy chìa khóa của anh ta: “Anh mau vào trong đi, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi, lúc nãy có vẻ như rất khó chịu”.
“Được”.
Hứa Tịnh Nhi đi về phía thang máy, nhìn thấy Từ Soái lấy chìa khóa mở cửa, khẳng định anh ta vào trong rồi cô mới thu hồi tầm nhìn, đi vào thang máy.
Xe của Từ Soái rất dễ nhận ra, là xe thể thao, toàn thân màu xanh lục, ở trong bóng tối vẫn vô cùng bắt mắt.