Chương
Tháng máy xuống từng tầng một, vì không nói chuyện nên trở nên hơi yên tĩnh. Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại, chuẩn bị mở app gọi xe, đột nhiên cảm giác được thang máy rung lên.
Cô còn tưởng là ảo giác, không kịp phản ứng lại, chốc lát sau, thang máy đột nhiên lại chấn động lần nữa.
“Chuyện gì thế?”.
Hứa Tịnh Nhi không khỏi nhìn sang Cố Khiết Thần. Cố Khiết Thần phản ứng nhanh hơn cô, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hình như gặp sự cố rồi”.
Anh đưa tay ấn mở cửa, nhưng không có phản ứng gì, sau đó anh nhanh chóng ấn sáng tất cả các số tầng, sau đó lại ấn nút cầu cứu khẩn cấp.
Tiếng tút tút tút vang lên bên tai, phòng quản lý thang máy không có ai trả lời, cũng không biết đã tan làm rồi hay sao.
Thang máy chấn động hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Chỉ là số tầng hiển thị ở phía trên không nhảy số nữa, cửa cũng không mở ra, không biết tiếp theo sẽ thế nào.
Sợ nhất là thang máy sẽ đột ngột rơi xuống, cho nên Cố Khiết Thần quay đầu, nói với Hứa Tịnh Nhi: “Cô đứng đó, bám chặt tay vịn, khom gối xuống, đừng di chuyển lung tung”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Tôi biết, anh cũng đứng vào góc đi”.
Cố Khiết Thần lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lâm, nói rõ tình hình, trợ lý Lâm nói sẽ chạy về công ty ngay.
Nghe vậy, Hứa Tịnh Nhi cũng yên tâm được phần nào, chỉ sợ không ai biết bọn họ bị nhốt ở đây, lỡ như thang máy tiếp tục gặp sự cố, vậy thì rất nguy hiểm.
Thấy Cố Khiết Thần vẫn không đứng vào góc, Hứa Tịnh Nhi không khỏi vươn tay ra, kéo anh lại.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô, không lạnh mặt hoặc đẩy cô ra, mà là thuận theo sức kéo của cô đứng về một góc khác.
Khoảng một phút sau, số tầng của thang máy lại bắt đầu nhảy.
Hứa Tịnh Nhi cứ nghĩ thang máy đã khôi phục bình thường, nhưng không ngờ số tầng lại nhảy rất nhanh. Cùng lúc đó, toàn bộ thang máy cũng đang rơi xuống phía dưới.
Cô biến sắc, theo bản năng siết chặt tay vịn, nhưng thang máy rơi một lúc lại bắt đầu rung lắc và chấn động, nhất thời không thể bám được, cơ thể không theo khống chế ngã về phía trước.
Cô kinh hoảng kêu lên, thấy đầu mình sắp đập vào cửa thang máy.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thắt lưng cô được một cánh tay vòng qua, sau đó cô cảm giác được một sức mạnh kéo cô lùi lại mấy bước, lưng rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Tim cô đập rất nhanh, không biết là vì nguy hiểm hay là vì cái ôm này.
Thanh máy vẫn đang rơi, rung lắc vô cùng ghê gớm. Hứa Tịnh Nhi cảm giác được tay Cố Khiết Thần ôm cô càng lúc càng chặt, trên đỉnh đầu còn vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Hứa Tịnh Nhi, bám chặt tay vịn!”.
Hứa Tịnh Nhi phản ứng lại, liên tục gật đầu, dùng hết sức lực bám chặt tay vịn của thang máy bằng hai tay.
Cảm giác rơi khiến người ta khó chịu vô cùng, cũng thấy sợ hãi vô cùng. Hứa Tịnh Nhi bám chặt lấy tay vịn, miễn cưỡng đứng vững được. Nhưng Cố Khiết Thần một tay ôm cô, giữ cô đứng vững, anh chỉ có một tay bám tay vịn, cơ thể loạng choạng thấy rõ.
Lỡ như thật sự rơi xuống tới đáy, Cố Khiết Thần không ổn định được cơ thể sẽ bị thương.
Hứa Tịnh Nhi hơi quay đầu nhìn anh, nói: “Cố Khiết Thần, anh buông tôi ra đi, tôi có thể tự đứng được, anh bám tay vịn là được rồi”.