Chương
Hứa Tịnh Nhi không dám chần chờ, vội vàng đưa tay ra. Bên trên lập tức có người túm lấy tay cô, kéo mạnh. Khiết Thần ở bên dưới cũng đẩy mạnh cô lên trên.
Hứa Tịnh Nhi bặm môi, dùng toàn bộ sức lực phối hợp với đám đông và bỏ ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Cô thở hổn hển, lập tức đưa tay ra: “Khiết Thần, đưa tay cho em. Anh mau lên đây”.
Cô cảm thấy tay anh đang rơi xuống dần. Lúc cô định túm chặt lấy tay anh thì thang máy lại phát ra tiếng kêu ghê người, giống như có thứ gì đó bị đứt và cả buồng thang máy nhanh chóng rơi xuống.
Cô chộp chặt tay anh nhưng chỉ cảm thấy tay anh cứ thế tụt dần. Đến sau cùng thì cô chẳng nắm được thứ gì nữa.
“Khiết Thần”.
“Cố tổng”
“Cố tổng”
Đám đông kinh hãi kêu lên, thang máy đã rơi xuống đáy.
….
Xe cứu thương nhanh chóng có mặt, Khiết Thần được đưa đi. Hứa Tịnh Nhi cũng định đi cùng nhưng bị trợ lý Lâm ngăn lại. Bởi vì lúc này cô và Khiết Thần không còn bất kỳ giăng mắc gì nữa. Cô cũng không có tư cách gì để đi theo.
Hứa Tịnh Nhi đành bắt taxi đi theo chiếc xe cứu thương tới bệnh viện.
Khiết Thần được đưa vào phòng cấp cứu, không ít người cũng đã có mặt.
Tả An, Tả Tư, Tiêu Thuần, tầng lớp cấp cao của công ty. Dù sao thì vẫn chưa có kết quả nên trợ lý Lâm tìm cớ đuổi đám quản lý về. Cuối cùng đứng trước phòng phẫu thuật chỉ còn lại Tả An, Tả Tư, Tiêu Thuần và Hứa Tịnh Nhi.
Trợ lý Lâm đi làm các loại thủ tục.
Tả An đứng bên cạnh với sắc mặt bình tĩnh. Tả Tư dựa người vào tường, tay siết chặt, đôi mắt ánh lên vẻ thù hận. Tiêu Thuần đứng bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, ôm cánh tay cô, thi thoảng còn an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng”.
Tả An ngước nhìn, thấy sắc mặt tái mét đến rợn người của Hứa Tịnh Nhi và dáng vẻ run rẩy của cô thì anh ta quay người bỏ đi.
Vài phút sau, anh ta quay lại. Trong tay cầm một ly cacao nóng đưa tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Uống chút cho bình tĩnh lại”.
Hứa Tịnh Nhi đứng im, Tiêu Thuần nhận lấy giúp cô và lịch sự đáp lại: “Cảm ơn”.
Cô ấy đưa lên miệng Hứa Tịnh Nhi, dịu đàng nói: “Uống chút đi nào, cậu cũng bị dọa sợ hết hồn rồi, nạp chút năng lượng đừng để bị ngã ra đấy”
Hứa Tịnh Nhi nhìn cô ấy chăm chăm rồi uống một ngụm.
Cuộc phẫu thuật đã diễn ra gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thì đèn báo đỏ trước cửa phòng cũng đã tắt.