Chương
Bên trong có một chồng văn kiện, cô thò tay vào ôm hết ra.
Trợ lý Lâm lao tới, muốn cướp lại số văn kiện này, còn nói: “Cô Hứa, những văn kiện này đều là bí mật của công ty, cô làm vậy là ăn cướp phi pháp, nếu truy cứu trách nhiệm thì cô phải…”
Anh ta còn chưa nói xong, Hứa Tịnh Nhi đã đáp trả luôn bằng ba chữ: “Báo cảnh sát”.
“…”
Hứa Tịnh Nhi đặt văn kiện lên bàn làm việc, lật xem từng tập một. Những văn kiện bí mật về công ty, cô đều bỏ qua, không nhìn thêm một giây.
Trợ lý Lâm vốn tưởng cô muốn xem văn kiện bí mật gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ cô lại không phải, anh ta nhíu mày nói: “Cô Hứa, rốt cuộc cô muốn tìm cái gì? Bây giờ cô lập tức trả văn kiện về chỗ cũ, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì, coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Hứa Tịnh Nhi lật giở văn kiện liên tục, chẳng mấy chốc đã gần hết chồng văn kiện, cô hơi nhíu mày, lẽ nào… cô đoán nhầm sao?
Văn kiện khiến Cố Khiết Thần thay đổi cũng không để trong tủ bảo hiểm sao? Hay là… Cố Tuyết đã đoán nhầm, không có văn kiện nào như vậy?
Cô không chịu từ bỏ, cắn răng, nhìn mấy tập văn kiện cuối cùng còn lại, động tác cũng chậm hơn.
Sự phủ nhận của Cố Khiết Thần khiến cô không biết ra tay từ đâu, nếu cô không tìm thấy văn kiện, thì cô sẽ không thể chứng minh Cố Khiết Thần yêu cô thật lòng, vậy thì tất cả những việc cô làm chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, bàn tay siết chặt lại, dù có thế nào, đã đến nước này rồi, những gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục lật xem mấy tập văn kiện cuối cùng.
Tập này không phải…
Tập này cũng không phải…
Còn tập cuối cùng… ánh mắt Hứa Tịnh Nhi cũng đanh lại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đen trên đó.
Giấy thay đổi quyền sở hữu cổ phần.
Trong nhiều văn kiện công ty như vậy, tập văn kiện này nổi bật nhất, có lẽ chính là cái này.
Hứa Tịnh Nhi chìa tay ra, đang định lật ra xem thì trợ lý Lâm biến sắc, lao tới định cướp đi. Nhưng tốc độ của Hứa Tịnh Nhi còn nhanh hơn, đã mở ra trang đầu tiên.
Trên đó viết, tất cả quyền sở hữu cổ phần của ông cụ Cố ở tập đoàn Cố Thị đều do… Cố Hùng đại diện.
Trợ lý Lâm bỗng chốc ôm mặt.
Anh ta thực sự không ngờ Cố Tổng lại cất văn kiện này trong tủ bảo hiểm, nên vừa rồi mới không sống chết ngăn cản. Nếu nói về hiểu biết thì anh ta thực sự không hiểu Cố Khiết Thần bằng Hứa Tịnh Nhi.
Lần này thì lộ hết cả rồi!
Với khứu giác nhạy bén của Hứa Tịnh Nhi, anh ta cảm giác mình sắp tiêu đời rồi.
Tình thế bất lợi, trợ lý Lâm chẳng nói lời nào, xoay người định chạy. Nhưng chưa chạy được hai bước đã bị Hứa Tịnh Nhi túm được gáy. Anh ta giãy giụa, nhưng sức cô quá lớn, lớn đến mức ghì anh ta gần như đứng yên tại chỗ.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt, tiêu hóa văn kiện mà cô đọc được. Lúc lần nữa mở mắt ra, đáy mắt cô lạnh như băng.