Chương
Cô không nói gì, thậm chí biểu cảm cũng có hơi đờ đẫn, ngây ngốc.
Tả Tư nhìn chằm chằm vẻ mặt cô, không thể không nói, Hứa Tịnh Nhi thật sự là người bình tĩnh nhất trong số những người phụ nữ mà cô ta từng gặp. Đổi lại là người phụ nữ khác, khi nghe thấy những lời này sẽ như thế nào?
Đau lòng khóc lóc? Không tin nổi? Hay là phẫn nộ chửi bới?
Cô ta bỗng muốn xem xem, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô rốt cuộc là cảm xúc gì.
Đôi mắt đen của Tả Tư đảo một vòng, nói tiếp: “Hứa Tịnh Nhi, hẳn cô biết trong giới của chúng tôi, tình yêu là thứ buồn chán cũng là thứ nực cười nhất. Hôn nhân chú trọng điều gì? Thống nhất lợi ích, tối đại hóa lợi ích, hợp tác cùng có lợi, như vậy mới có thể lâu dài. Cô đừng nói với tôi, đến bây giờ cô vẫn ôm cách nghĩ tôi yêu anh, anh yêu tôi là có thể sống với nhau cả đời nhé?”.
“Xem phim nhiều quá rồi sao? Hay là cô Hứa vẫn chưa trưởng thành?”.
Dừng một lúc, cô ta lại nghĩ tới điều gì, ý cười càng sâu đậm: “Nếu là như vậy, tôi cũng có thể chiều theo cô, nói một vài lời thoại kinh điển”.
“Cô và Cố Khiết Thần đã là thì quá khứ, tôi là đối tượng liên hôn của Cố Khiết Thần, có phải cũng có thể nói với cô một câu, mời cô tránh xa anh ấy ra một chút không?”.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi nhìn sang cô ta, nhìn sự khiêu khích trong ánh mắt cô ta, cô bỗng bật cười, nói: “Cô Tả, cô muốn bắt chước thì phải bắt chước cho hết, giờ có phải vẫn còn thiếu một bước hay không?”.
“Ồ? Thiếu bước nào?”, Tả Tư nghiêng đầu, tư thế xin chỉ giáo vô cùng khiêm tốn.
Hứa Tịnh Nhi thản nhiên trả lời: “Ném chi phiếu”.
Hiện trường “đấu đá” nhau thế này vốn không nên cười, nhưng người phụ nữ Hứa Tịnh Nhi này lần nào cũng có thể làm cô ta bất ngờ, đúng là thú vị.
Tả Tư phối hợp hỏi: “Vậy không biết cô cần bao nhiêu tiền?”.
“Cô Tả, như vậy là cô mất điểm rồi, bình thường cô nên đưa tôi một tờ chi phiếu trống, hạn mức tự điền… Kinh điển cũng không dễ gì bắt chước”.
Tả Tư phát hiện Hứa Tịnh Nhi đang đi đường vòng chế giễu cô ta.
Những điều cô ta mong chờ, cô không những không thể hiện trước mặt cô ta, mà còn có thể không đổi sắc mặt phản kích cô ta. Cô quả là có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Cũng phải, nếu cô thật sự chỉ là thiên kim tiểu thư yếu đuối với trái tim dễ vỡ thì đã không xuất hiện ở đây.
Tả Tư cụp mắt xuống, im lặng mỉm cười, ngay sau đó đứng dậy, đi đến trước mặt Hứa Tịnh Nhi, chậm rãi khom lưng xuống, môi ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng nói.
…
Lúc Hứa Tịnh Nhi ra khỏi văn phòng, suýt chút nữa thì va phải trợ lý Lâm đang bưng cà phê tới. May là anh ta nhanh tay lẹ mắt nghiêng người đi, sau khi đứng vững lại, anh ta nhìn Hứa Tịnh Nhi có sắc mặt trắng bệch, không khỏi hỏi: “Cô Hứa, cô ổn chứ? Cô Tả đã nói gì với cô vậy?”.
“Nguyên nhân ly hôn là vì Cố Khiết Thần muốn liên hôn với Tả Tư. Anh ấy không có nỗi khổ tâm, chỉ là không yêu tôi mà thôi”.