Chương
Nhưng… không gây được chuyện lớn thì chuyện nhỏ vẫn được.
Hứa Tịnh Nhi lại gần Tả An, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Phóng viên anh sắp xếp đã đặt máy quay xong chưa? Tôi sắp lên sân khấu đây”.
Tả An nhỏ giọng đáp: “Đèn sáng là có thể bắt đầu”.
“Rõ!”.
Khiêu vũ xong, đại sảnh sáng lên, khoảnh khắc đó, vành mắt Hứa Tịnh Nhi lập tức đỏ ửng. Cô khẽ cắn môi dưới, nhìn hai người kia, cơ thể khẽ run rẩy, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Khi tất cả mọi người nhìn qua đã thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng có cảm khái, cũng có thổn thức.
Đúng là ứng với câu khoe ra là mất, lúc trước Cố Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi trong bữa tiệc, còn vì cô mà khoác áo luật sư ra tòa. Những cảnh tượng thắm thiết đó từng được ca ngợi không ngớt, không ít người rất hâm mộ cặp đôi này, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy, chẳng khác nào lốc xoáy…
Hoàng tử và cô bé Lọ Lem dù sao cũng không thể bên nhau lâu dài, dù sao cũng không phải là người cùng một thế giới.
Cuối cùng người mà hoàng tử chọn vẫn là công chúa.
Để giống thật hơn, Hứa Tịnh Nhi còn ở phía sau uống thêm không ít rượu, đến mức lúc cô và Tả An rời đi, hơi men bốc lên, khuôn mặt cô đỏ bừng, đi đứng loạng choạng.
Xe đã chờ ở bên ngoài, Tả An đỡ Hứa Tịnh Nhi đi ra, muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Tịnh Nhi không chịu lên xe, nói: “Tôi muốn đi bộ để giải rượu”.
Trời đã muộn, đương nhiên Tả An không thể để một cô gái say rượu đi lung tung ngoài đường được, anh ta dịu dàng khuyên nhủ: “Tịnh Nhi, cô vẫn nên về nghỉ ngơi đi, buổi tối không an toàn”.
Hứa Tịnh Nhi uống say cũng không còn nhiều lý trí và ràng buộc như vậy nữa, cô cáu lên, nói: “Tôi cứ đi đấy”.
Dứt lời, cô đẩy Tả An ra, đi giày cao gót, loạng choạng ngả nghiêng tiến về phía trước.
Kiều Sở thấy thế, nói: “Anh Tả, hay là anh lái xe về nghỉ trước đi, tôi đi theo cô ấy”.
Nhưng Tả An lắc đầu: “Để tôi đi xem sao, trạng thái của cô ấy không được bình thường lắm”.
Đáy mắt Kiều Sở lướt qua một tia khác thường, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy Tả An cất bước đuổi theo Hứa Tịnh Nhi.
Hứa Tịnh Nhi đi không vững, mấy lần suýt nữa bị ngã. Bỗng cô ngồi thụp xuống, Tả An ở phía sau tưởng cô bị ngã, đúng lúc tiến tới định đỡ cô, không ngờ thấy cô cởi luôn giày cao gót ra.
Hai tay cô xách giày, đứng lên, để chân trần tiếp tục đi về phía trước.
Tả An ngây người mấy giây mới tiêu hóa xong cảnh tượng trước mắt. Anh ta quả thực chưa bao giờ thấy cô gái nào làm như vậy trước mặt mình.
Dù anh ta biết Hứa Tịnh Nhi trước giờ là cô gái không câu nệ tiểu tiết.
Dường như Hứa Tịnh Nhi chẳng có đích đến nào, cứ đi tùy ý như vậy. Khi cơn gió thổi qua, cô hơi ngẩng đầu lên, hít sâu mấy hơi, đi mấy bước, dừng một lát rồi lại đi tiếp.
Thấy cô không có hành động nào như kiểu say rượu làm bừa, Tả An cũng không bước tới làm phiền cô, chỉ đi sau mấy bước, chờ cô đi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi, thì anh ta sẽ đưa về.