Chương
Do ngọn núi này giữ nguyên vẻ tự nhiên nên phần được đưa vào khai thác không nhiều. Chỉ có một đoạn nhỏ được xây bậc thang, còn lại toàn bộ đều là đường đất, mưa xuống ngập úng, vừa trơn vừa lầy rất khó đi lại.
Hứa Tịnh Nhi đi tầm hơn bốn mươi phút, thở hổn hển vì mệt. Cô dựa vào một tảng đá, lấy trừ trong ba lô ra một chai nước, vặn nắp và ngửa cổ lên uống
Nửa đêm, mưa không hề có dấu hiệu giảm bớt mà càng lúc càng dữ dội hơn. Hơn nữa, càng đi lên trên thì sóng điện thoại càng yếu. Hứa Tịnh Nhi vốn định gọi điện hỏi đội cứu hộ đã lên chưa nhưng không thể gọi được.
Thôi bỏ đi, dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính mình.
Vừa rồi Kiều Sở bất an như vậy, có thể thấy việc tìm cấp trên cấp bách lắm rồi. Nếu không, để xảy ra chuyện gì thật…thì hỏng bét.
Hứa Tịnh Nhi nhặt lấy một cành cây trên đường, chống xuống đất, bước đi từng bước để tránh bị gió thổi ngã. Cô cố gắng bước đi thật cẩn thận để không bị trượt chân.
Cô không muốn mình cũng ngã ra khi chưa tìm thấy người.
Trước khi lên núi cô đã nghiên cứu tấm bản đồ. Con đường đi thẳng ln đỉnh núi này là con đường ngắn nhất. Cấp trên lần đầu tới đây leo núi, có lẽ cũng đi theo con đường này. Cô chỉ cần đi men theo thì có khi sẽ phát hiện ra dấu vết của anh ta.
Nếu như anh ta không xuống núi kịp do mưa to gió lớn thì tốt. Bọn họ có thể gặp nhau trên đường. Cô thật lòng hi vọng cấp trên của mình đừng xảy ra chuyện gì, bình an là tốt nhất.
Lại là một cơn sấm rền. Cơn sấm kèm theo tia sét đánh xuống ngay một cái cây trước mặt Hứa Tịnh Nhi khiến cô sợ hết hồn. Thế là cô loạng choạng rồi trượt chân lăn xuống.
Hứa Tịnh Nhi kêu lên. Cơ thể lăn không ngừng. Cô định túm lấy thứ gì đó để giảm tốc độ nhưng bùn lầy quá, cô chẳng thể chộp được thứ gì, chỉ cảm thấy cơ thể mình cứ trượt xuống một cách mất kiểm soát.
Cũng không biết lăn bao nhiêu vòng mới dừng lại. Cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô nằm đó, thất thần.
Cô gắng gượng ngồi dậy, hoảng loạng nhìn bốn phía. Có lẽ cô đã lăn tới mép vực. Nếu không phải phía trước có tảng đá chặn lại thì có lẽ cô đã rơi xuống và thịt nát xương tan rồi.
Hứa Tịnh Nhi dựa vào tảng đá với vẻ bất lực. Cô lo sợ, đúng là mạng lớn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô quan sát xung quanh. Cô nhìn xem làm thế nào để có thể thoát khỏi tình huống khó khăn này thì thật không ngờ…phía mép còn lại của tảng đá có một bóng người.
Cô giật bắn, trong đầu nảy lên dự cảm.
Cô vội vàng quay qua nhìn rồi đặt tay lên vai bóng hình kia. Cô nghiến răng, cố gắng kéo người kia quay về phía mình. Sau đó cô bật đèn pin, chiếu lên khuôn mặt người đó và thở phào.
Xem ra cô không chỉ phước lớn mạng lớn mà còn may mắn nữa. Lăn thế nào mà lăn trúng ngay chỗ của cấp trên.
Chẳng trách không thấy anh ta xuống núi. Hóa ra là do bất cẩn trượt ngã và cũng mặc kẹt ở đây. Có điều anh ta vẫn còn may chán, chỉ là đầu đập bị va đập nên bị ngất mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi đưa đèn pin tới vị trí đầu anh ta. Ở đó có một vết thương nhỏ. Vết thương lẫn cả bùn đất bắt đầu sưng tấy lên, nhìn trông khá đáng sợ, cộng với khuôn mặt tái nhợt của anh ta.