Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

chương 781

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“…”.

Cô nói nhiều như vậy, mà anh ta lại chỉ nghe được mỗi câu đó thôi sao?

Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn thật thà gật đầu: “Phải đấy, cõng anh mệt chết đi được! May mà bình thường tôi cũng khỏe, nếu không chắc chỉ có thể kéo anh đi thôi!”.

Gương mặt mơ hồ đó, hóa ra đúng là cô thật…

Ánh mắt Tả An trở nên khó hiểu, giọng nói càng nhỏ hơn: “Cô không sợ… cứu tôi không được, mà còn bị liên lụy sao?”.

Hứa Tịnh Nhi không do dự mà gật đầu: “Sợ chứ, tôi trân trọng cái mạng của mình lắm!”.

Phải, ai mà không quý trọng mạng sống chứ, ai lại ngốc nghếch vì người khác mà liều mạng như vậy chứ… Một đạo lý hiển nhiên như vậy nhưng lại khiến ánh sáng nơi khóe mắt của Tả An dần dần tiêu tan.

Nhưng Hứa Tịnh Nhi ngay lập tức lại nói.

“Nhưng, nếu quay lại lần nữa, tôi vẫn sẽ lên núi cứu anh!”.

Tả An sửng sốt.

“Mặc dù tôi rất quý tính mạng, nhưng anh gặp nguy hiểm, tôi chắc chắn vẫn sẽ giúp đỡ anh”, Hứa Tịnh Nhi nở nụ cười: “Dù sao trước kia anh cũng đã cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi là người nợ ơn sẽ trả!”.

Nợ ơn sẽ trả…

Rõ ràng anh ta đã giải thích với cô đó chỉ vì Cố Khiết Thần nhờ cậy, nhưng cô vẫn luôn nhớ trong lòng.

Tả An chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt nhìn Hứa Tịnh Nhi cũng thêm phần dịu dàng: “Cảm ơn”.

“Chỉ cảm ơn thôi sao?”, Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt đen láy: “Cấp trên đại nhân, có phần thưởng gì khác không?”.

Tả An hiểu ra, bất đắc dĩ cười đáp: “Tăng thêm tiền lương”.

“Cấp trên đại nhân, anh thật là… hiểu tôi, vậy tôi sẽ không khách sáo nhận lấy”.

Thấy giữa hai hàng lông mày của Tả An nhuốm vẻ mệt mỏi, Hứa Tịnh Nhi dừng chủ đề ở đây, nói: “Cấp trên đại nhân, anh nghỉ ngơi tiếp đi, đợi truyền nước xong, tôi sẽ vào lại”.

“Không cần”.

“Hả?”.

Tả An khẽ mím môi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nhưng chớp mắt đã biến mất, anh ta nhẹ giọng nói: “Bây giờ tôi không ngủ được, vả lại tôi cũng không quá buồn ngủ, cô không cần ra ngoài, cứ ở đây đi. Cô làm gì cũng được, sẽ không làm ồn đến tôi đâu”.

Không quá buồn ngủ? Này là sợ mơ thấy ác mộng hay sao?

Bảo cô ở lại đây… chẳng lẽ là sợ ở một mình?

Cũng phải, người đàn ông gọi mẹ vào lúc nguy hiểm như vậy, những lúc yếu đuối như bệnh tật không dám ở một mình cũng không có gì lạ.

Vậy nên, vẻ mặt anh ta mới mất tự nhiên như vậy sao? Sợ cô cười anh ta à?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio