Chương
Hứa Tịnh Nhi nhếch khóe môi: “Đây không phải vấn đề chịu nổi hay không chịu nổi. Nếu chỉ là trùng hợp, tôi không có gì để nói, nhưng tôi không thể hiểu nổi, anh làm như vậy với mục đích gì?”.
Bỗng nhiên cô nghĩ ra điều gì, cười nhạt: “Sao hả? Anh vẫn còn nghi ngờ lòng trung thành của tôi, muốn thăm dò tôi sao?”.
Tả An im lặng vài giây, trả lời: “Không phải”.
“Vậy anh có ý gì?”.
…
Cố Khiết Thần và Tả Tư đã được nhân viên phục vụ dẫn đến một bàn khác.
Lúc hai người ngồi xuống, Tả Tư nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi và Tả An, có chút ngạc nhiên, sau đó vô thức nhìn về phía Cố Khiết Thần. Cũng không biết là anh không nhìn thấy hay là lờ đi, trên gương mặt tuấn tú vẫn không có biểu cảm gì.
Tả Tư vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy vậy rồi cô ta cũng không nói nữa.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần không xem, hờ hững nói: “Tôi không có hứng ăn, cô gọi cho cô đi”.
Tả Tư lại không đồng ý: “Không được, anh phải ăn món gì đó. Anh không gọi thì tôi gọi cho anh”.
…
Tả An yên lặng nhìn Hứa Tịnh Nhi nửa phút, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Tịnh Nhi, chúng ta ăn trước đi, ăn xong tôi sẽ nói cho cô nguyên nhân tôi làm như vậy. Bữa cơm này… là tôi muốn cảm ơn cô đàng hoàng, tôi không muốn nói chuyện khác”.
Dừng một lúc, ánh mắt anh ta hờ hững liếc về phía bàn Cố Khiết Thần, lại nói: “Nhưng, nếu cô cảm thấy Cố Khiết Thần ngồi đó làm cô nuốt không trôi, tôi cũng không miễn cưỡng, chúng ta có thể đi ngay bây giờ”.
Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã trở nên lạnh lùng trầm tĩnh: “Không có gì mà nuốt không trôi, người lạ chẳng quan trọng gì mà thôi, đưa thực đơn cho tôi”.
Nhận lấy thực đơn, Hứa Tịnh Nhi không hề khách sáo chọn một lượt khiến nhân viên phục vụ không khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Thưa cô, cô đã gọi hơi nhiều món…”.
Tả An ngăn anh ta lại: “Cứ để cô ấy gọi”.
…
Cố Khiết Thần và Tả Tư ngồi không bao lâu đã rời đi. Hứa Tịnh Nhi không có ý định nhìn Cố Khiết Thần, nhưng khi Tả Tư rời đi trước đã cố tình gọi cô một tiếng, cô theo bản năng nhìn qua, liếc thấy sắc mặt của Cố Khiết Thần có hơi tái mét.
Chỉ là anh đã mau chóng rời đi, cô cũng không biết mình bị ảo giác hay đúng là vậy.
Hứa Tịnh Nhi không để mình thiệt thòi, ăn không ít, Tả An lại không ăn gì, chỉ uống rượu.
Sau khi cô ăn no, đặt dao nĩa xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta, hỏi: “Bây giờ thì có thể nói rồi chứ?”.
Tả An đưa tay lên vẫy phục vụ, sau khi thanh toán xong, đứng dậy nói với Hứa Tịnh Nhi: “Ra ngoài đi dạo đi, vừa đi vừa nói”.
“Được”.
Hứa Tịnh Nhi đứng dậy, cùng anh ta đi ra ngoài.