Chương
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt.
Nếu không phải tối qua cô tận mắt nhìn thấy chiếc xe này rời đi thì đến cả cô cũng nghi ngờ không biết có phải nó đậu ở đây cả đêm hay không.
Cửa xe kéo xuống, giọng nói dịu dàng của người đàn ông vọng ra: “Tịnh Nhi, lên xe đi”.
Hứa Tịnh Nhi hoàn hồn, vội vàng kéo cửa xe ngồi vào. Chiếc xe lăn bánh rời đi.
Hứa Tịnh Nhi quay qua nhìn Tả An: “Anh…sao lại tới rồi? Hay là tối qua em bị ảo giác? Thực ra là anh không hề rời đi?”
Tả An lắc đầu, cảm thấy buồn cười. Anh tủm tỉm: “Anh đi rồi mà, chỉ có điều sau khi đi thì có một chút…”
“Nhớ em”
Anh dừng lại, có lẽ cho rằng không nên nói thẳng quá nên bèn hỏi: “Đưa đón đi làm không phải là điều mà người đàn ông nên làm khi theo đuổi cô gái của mình sao? Vì vậy, anh tới đón em”.
Câu nói này đúng là Tịnh Nhi không thể nào phản biện lại được. Cô chỉ biết mỉm cười.
Chung cư cách tập đoàn Cố Thị không quá xa. Chiếc xe nhanh chóng tới nơi, chạy vào hầm để xe. Sau khi đậu xe, hai người bèn bước xuống.
Ngay phía trước, Khiết Thần và trợ lý Lâm cũng mở cửa xe của mình.
Hai bên lập tức mặt đối mặt.
Tịnh Nhi là thư ký của Tả An, cô ngồi xe của Tả An là điều hết sức bình thường. Nhưng sáng sớm thế này đã đi cùng mhau, hơn nữa Kiều Sở không có mặt, chỉ có Tả An và Tịnh Nhi thì rất dễ khiến người khác liên tưởng tới những điều mập mờ.
Mấy ngày này, tin đồn về hai người bọn họ lan khắp công ty. Vì vậy mối quan hệ của họ đã không còn ở mức chỉ là sếp và nhân viên nữa rồi.
Trong đầu trợ lý Lâm bỗng dấy lên một suy nghĩ khiến anh ta không khỏi nín thở.
Nếu như cô Hứa và Tả An ở bên nhau thật, vậy thì Cố tổng anh ấy…
Anh ta vô thức nhìn Khiết Thần. Khuôn mặt khôi ngô của anh không chút biểu cảm. Thế nhưng trợ lý Lâm có thể cảm nhận được đôi mắt Khiết Thần đang lay động, giống như đang có sóng biển dâng trào.
Anh ta biết, tình cảm đặc biệt mà Cố tổng dành cho cô Hứa vẫn luôn còn ở đó. Vậy thì…anh ấy có hành động gì không? Ví dụ như lao lên lôi cổ Tả An đấm cho một phát rồi để cảnh cáo Tả An tránh xa cô Hứa ra một chút?
Trợ lý Lâm đang điên đảo suy nghĩ thì Khiết Thất cất bước, đi thẳng về phía thang máy.
Anh ta khựng người mất vài giây, sau đó gật đầu chào Tịnh Nhi và đuổi theo Khiết Thần.
Tả An đi tới trước mặt cô, không đề cập tới chuyện vừa nãy và cũng coi như không nhìn thấy Khiết Thần. Anh ta chỉ mỉm cười: “Đi thôi”.
Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, đáp lại sự ân cần của Tả An: “Dạ”.
Năm giờ chiều, Hứa Tịnh Nhi xử lý công việc cũng tương đối, chỉ còn lại một việc cuối cùng. Đó là bộ vest mà Tả An đặt may đã có, nhân viên gọi cô tới lấy.
Thế là Hứa Tịnh Nhi gọi điện thoại nội bộ, báo cáo với Tả An rằng bây giờ cô đi lấy, sau đó sẽ không về công ty nữa nên sẽ chấm công sớm hơn chút.