Chương
Nếu ở phòng riêng thì sẽ ứng với câu tình cảm không tốt, hay nói cách khác là không có mối quan hệ kia.
Tả An liếc Hứa Tịnh Nhi một cái, đúng lúc đang do dự xem phải trả lời thế nào, thì bỗng một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.
“Đương nhiên chúng tôi cũng ở cùng một phòng rồi”.
Hứa Tịnh Nhi chớp đôi mắt to tròn đen láy, cô nghiêng đầu, ra chiều khó hiểu nhìn Tả Tư, nói: “Cô Tả, cô cũng không cảm thấy cô hỏi câu này rất buồn cười sao? Sao nào? Cô còn mong tình cảm giữa tôi… và Tả An không tốt sao?”.
Những lời cô ta vừa nói, cô trả lại không sót chữ nào.
Tả Tư sửng sốt, dường như không ngờ người đáp trả lại là Hứa Tịnh Nhi, nhưng cô ta lại nhanh chóng mỉm cười: “Đương nhiên không phải thế rồi, tôi thật lòng mong rằng hai người yêu nhau thắm thiết”.
Cũng dùng những lời quản gia vừa nói trả lại cho Hứa Tịnh Nhi.
Nhìn bề ngoài thì rất khách sáo, chỉ là cuộc đối thoại bình thường, nhưng trên thực tế thì sóng ngầm nổi lên, chĩa giáo vào nhau.
Quản gia ho khẽ một tiếng, lên tiếng đúng lúc: “Nếu vậy thì tôi không cần chuẩn bị thêm phòng dành cho khách nữa, cô chủ, cậu Cố, cậu An, cô Hứa, đường xa mệt nhọc, tôi đã bảo người thu xếp xong rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi”.
Tả Tư đứng lên đầu tiên, không nói lời nào, bước lên tầng trên.
Sau đó Cố Khiết Thần cũng đứng lên, vẫn vẻ mặt không chút cảm xúc, đi theo Tả Tư.
Quản gia ngoảnh lại dặn dò người giúp việc, bảo cô ta mang hành lý của Tả Tư và Cố Khiết Thần lên phòng, người giúp việc đáp vâng rồi đi lấy hành lý.
Sau khi bóng dáng của họ biến mất ở cầu thang, Tả An dịu giọng hỏi: “Tịnh Nhi, em muốn về phòng nghỉ ngơi không?”.
Hứa Tịnh Nhi đoán chắc phòng ngủ đều ở tầng hai, tuy cô ngồi máy bay có chút mệt, nhưng nếu lúc này cô cũng lên phòng nghỉ, thì không chừng lại chạm mặt Cố Khiết Thần và Tả Tư. Cô không muốn lúc nào cũng dây dưa với bọn họ, không bằng tránh mặt một lúc để lấy hơi.
Thế là cô đáp: “Em vẫn chưa mệt, hay là… anh đưa em đi tham quan nhà… của anh?”.
Cô không chắc Tả An có sống ở đây không, nên chữ cuối cùng có chút do dự, bởi vì cô để ý thấy quản gia gọi Tả Tư là cô chủ, mà chỉ gọi Tả An là cậu An.
Theo lý mà nói thì nên gọi là cậu chủ.
Dường như Tả An nhìn ra suy nghĩ của cô, nhưng cũng không giải thích, chỉ nói: “Được, anh đưa em đi dạo”.
Sau đó hai người cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhà họ Tả có diện tích rất lớn, dựa núi gần sông, kiến trúc mang đậm phong cách phương Nam, xa xỉ hào nhoáng, không có vẻ trang trọng vuông vắn như ở phương Bắc, nhưng lại thêm vẻ xinh đẹp uyển chuyển.
Tuy khiến người ta phải cảm thán, nhưng dù sao Hứa Tịnh Nhi cũng là người từng được thấy nhà tổ nhà họ Cố, chỉ có thể nói là không phân cao thấp, nên vẫn coi như bình tĩnh thản nhiên.
Tả An biết cô nói muốn ra ngoài đi dạo chỉ là cái cớ, nên cũng không giới thiệu nhiều, chỉ sánh vai đi cạnh cô.