Chương
Trước mặt cô gái mình thích, không người đàn ông nào muốn làm quân tử cả, anh ta cũng vậy.
Chỉ có điều chưa tới bước đó, anh ta chỉ có thể khiến mình làm một quân tử.
Dù sao vẫn có chút không cam lòng, Tả An nói: “Em nói như vậy, dù anh không muốn làm quân tử thì cũng phải làm”.
“…”, nụ cười của Hứa Tịnh Nhi cứng đờ.
Tuy câu này của Tả An không thẳng thắn trực tiếp như trước, nhưng cô cũng có thể hiểu ngay.
Ý là anh ta thực sự không muốn làm một quân tử!
Dù sao lúc này cô nam quả nữ, ở chung một phòng, đằng sau còn có một chiếc giường lớn, Hứa Tịnh Nhi giả vờ không hiểu, phớt lờ câu nói này.
Cô mỉm cười, chuyển chủ đề: “Chẳng phải anh mệt rồi sao? Anh nghỉ ngơi đi, em cũng chợp mắt một lát”.
Dứt lời, cô ngồi luôn xuống giường, dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Tả An đứng yên tại chỗ mười mấy giây, rồi mới cất bước tiến về phía sô pha.
…
Ở một căn phòng khác.
Từ lúc vào phòng, Tả Tư cứ đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn Cố Khiết Thần đang ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Khi cô ta bước tới, đúng lúc nhìn thấy Tả An và Hứa Tịnh Nhi đang đi ở con đường nhỏ phía dưới. Đáy mắt cô ta tỏ ý chế giễu, quay sang nhìn người đàn ông, hỏi: “Có cảm giác gì?”.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cô ta, ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng, rồi nhếch môi, cười như không cười.
Bỗng nhiên Tả Tư có cảm giác hoảng loạn khi bị nhìn thấu, tuy ngoài mặt cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng mắt đã cụp xuống, không nhìn anh nữa.
Hứa Tịnh Nhi đến đây đúng là do cô ta thêm dầu vào lửa.
Còn Cố Khiết Thần lại không muốn Hứa Tịnh Nhi đến đây.
Nhưng đã làm thì chớ, lại còn khiêu khích, đúng là không phải đạo chút nào. Tả Tư không nói gì nữa, xoay người đi sắp xếp hành lý.
…
Bữa tối đương nhiên vẫn ăn riêng.
Nhà tổ rất lớn, không muốn đụng mặt nhau cũng dễ. Tả An và Hứa Tịnh Nhi ăn xong lại tản bộ một lúc ở khoảng sân bên ngoài, rồi mới về phòng.
Tả An có chút việc công cần giải quyết, anh ta ôm máy tính ngồi ở sô pha, tập trung làm việc. Hứa Tịnh Nhi không có việc gì làm, hỏi anh ta xem có cần giúp gì không, sau khi anh ta nói không, thì cô cũng không làm phiền nữa.
Hứa Tịnh Nhi chơi điện thoại một lúc, đến hơn giờ, cô đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, Tả An đã kết thúc công việc, cô nói: “Anh có thể dùng phòng tắm thoải mái, em ngủ trước đây”.
Tả An gật đầu: “Ừ, chúc ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi lên giường nằm, còn Tả An vào phòng tắm.