Chương
Cô và Tả Tư chơi thân với nhau bao nhiêu năm, đương nhiên từng gặp cô Bạch vô số lần, nên dù đã lâu không gặp cô Bạch, thì vẫn dễ dàng nhận ra bà ta.
Nhưng điều cô không ngờ tới là cô Bạch lại xuất hiện ở nhà tổ nhà họ Tả, hơn nữa… còn thân mật với người đàn ông trung niên này như vậy, mối quan hệ này vừa nhìn đã thấy không bình thường…
Nhưng cô chưa từng nghe Tả Tư nói bố mẹ cô ấy ly hôn, lẽ nào cô Bạch đang ngoại… ngoại tình? Vậy thì người đàn ông này là… là ai?
Người đàn ông có thể đường hoàng ngồi trong phòng làm việc, nhìn rất uy nghiêm quý phái, chắc không phải là ông Tả mà cô vẫn chưa gặp mặt đấy chứ?
Từng suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến Hứa Tịnh Nhi kinh hãi quá độ, đến mức vô thức lùi lại phía sau, vô tình đá vào chiếc bình hoa cổ sát đất ở bên cạnh, phát ra tiếng động khe khẽ.
Trong nhà tổ quá yên tĩnh, nên tiếng động này có chút đột ngột. Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, không khỏi nín thở.
Nhưng tiếng động này vẫn làm kinh động đến hai người trong phòng, Hứa Tịnh Nhi thấy bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không tiếp tục chủ đề câu chuyện nữa. Bạch Ngọc Phương đứng dậy, cất bước đi về phía cửa, dáng vẻ muốn ra ngoài xem xét.
Cô còn nhìn thấy Bạch Ngọc Phương lấy một thứ trong túi ra một cách thành thạo, hình như là ống tiêm…
Hứa Tịnh Nhi biết Bạch Ngọc Phương là bác sĩ tâm lý, thường hướng dẫn và đưa ra lời khuyên về tâm lý, nhưng động tác thành thạo như vậy bất giác khiến người ta sợ hãi.
Tuy trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được, cô tuyệt đối không được để bị phát hiện, nếu không e là sẽ xảy ra chuyện tồi tệ mà cô không thể tưởng tượng được.
Hứa Tịnh Nhi biết bây giờ chạy về phòng mình là an toàn nhất, nhưng từ phòng này chạy đến cầu thang, cả hành lang không có gì che chắn, mà Bạch Ngọc Phương sắp ra đến nơi, sắp nhìn thấy cô, cô không chạy kịp nữa rồi!
Cô nhanh chóng quan sát, nhìn thấy phía trước có sân phơi.
Thấy Bạch Ngọc Phương sắp ra khỏi phòng, Hứa Tịnh Nhi không nghĩ nhiều, nhấc chân chạy về phía sân phơi, trong lúc chạy cô còn phải nhón chân, dùng tiếng động nhẹ nhất để chạy tới đó.
Cô đẩy cánh cửa mở ra sân phơi lách người vào đó, Bạch Ngọc Phương bước ra khỏi phòng làm việc, đứng yên tại chỗ, nhìn ngó xung quanh.
Cũng không biết là bà ta cảnh giác hay phát hiện ra điều gì, mà chuyển hướng bước từng bước về phía sân phơi.
Ngoài sân phơi trống hoác, chỉ có một chiếc bàn, mấy chiếc ghế và một chiếc ô đang mở, bình thường dùng để uống trà chiều, không thể giấu người được.
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Ngọc Phương càng ngày càng gần, mỗi bước chân như giẫm lên trái tim cô. Tim cô đập thình thịch, cắn chặt môi dưới.
Hứa Tịnh Nhi cảm giác bước chân của Bạch Ngọc Phương dừng ngay trước cánh cửa mở ra sân phơi.
Cô siết chặt hai tay, nếu thực sự không trốn được, vậy thì cô chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, sau khi Bạch Ngọc Phương tiến vào sẽ đánh ngất bà ta.
Tuy làm vậy sẽ bị lộ, tiếp theo chắc chắn bọn họ sẽ điều tra, nhưng ít nhất sẽ không thấy mặt cô! Cô chỉ có thể tránh kết quả xấu nhất!
Bàn tay Bạch Ngọc Phương đặt lên tay nắm cửa, vặn từ từ.