Chương
Ông Tả mở laptop trên bàn làm việc ra, gõ mật khẩu vào, rồi mở video lên.
Vừa xem video, chân mày của Tả An vừa khẽ cau lại, ánh mắt trầm xuống, hai tay cũng dần nắm lại.
Sau khi đoạn ghi hình kết thúc, anh ta vẫn giữ tư thế cứng ngắc, không động đậy.
Ông Tả gập laptop bộp một tiếng, nhìn gương mặt anh ta vài giây, rồi lạnh giọng nói: “Giao cho con một nhiệm vụ”.
Sau khi Tả An ra khỏi phòng, hỏi người giúp việc thì biết Hứa Tịnh Nhi đã về phòng, rồi ở lì trong đó, anh ta liền cất bước đi về phía phòng ngủ.
Đứng ở cửa phòng ngủ, anh ta dừng chân khoảng năm phút, mới đưa tay lên cầm tay nắm cửa, từ từ đẩy mở bước vào.
–
Hứa Tịnh Nhi nghe thấy tiếng động, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười với Tả An đang đi vào: “Xong rồi à?”.
Ánh mắt của Tả An dừng lại trên gương mặt cười rạng rỡ của cô, anh ta bước tới, nhìn cô chăm chú, dịu dàng nói: “Anh muốn đưa em đến một nơi, em có đồng ý không?”.
Hứa Tịnh Nhi lo lắng chớp mắt: “Đi đâu?”.
“Tạm thời bí mật”.
Gì mà thần bí thế?
Hứa Tịnh Nhi khẽ cau mày, lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, đi thôi”.
Cô trả lời rất sảng khoái, lại khiến Tả An hơi sững sờ, vội nói: “Em không sợ anh bán em đi à?”.
Câu hỏi này thực sự không giống một câu mà Tả An sẽ hỏi, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn rất phối hợp lên tiếng, không đáp mà hỏi lại: “Thế anh có bán không?”.
Mặc dù lúc đầu mục đích Tả An tiếp cận cô không đơn thuần, có đủ các loại trợ giúp, cô mới lún sâu vào tình cảnh này, nhưng từ lúc anh ta bộc bạch với cô, thì cũng không làm gì tổn hại đến cô nữa.
Cho nên, cô cũng tò mò, sau này liệu anh ta có còn làm những chuyện tổn thương cô không?
Tình cảm anh ta dành cho cô rốt cuộc được mấy phần?
Tả An không trả lời câu hỏi này, cứ như không nghe thấy, thản nhiên cười nói: “Vậy đi thôi”.
“Vâng”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức đứng dậy, cùng anh ta đi ra khỏi phòng.
–
Trước cửa biệt thự, Kiều Sở đã chuẩn bị xong, đứng ở bên cạnh xe chờ bọn họ.
Thấy bọn họ đi ra, Kiều Sở mở cửa sau xe, Tả An đỡ Hứa Tịnh Nhi lên, sau đó mới chui vào xe, Kiều Sở đóng cửa, rồi đi lên trên ghế lái ngồi vào, khởi động xe chạy đi.
Phía Nam của thành phố hoàn toàn khác so với phía Bắc, trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, bầu trời một màu xanh biếc, cây cỏ hoa lá hai bên đường cũng mọc xum xuê um tùm, dồi dào sức sống.
Lúc xe đi qua một cửa hàng hoa, Kiều Sở dừng lại bên đường.
Hứa Tịnh Nhi nhìn sang Tả An: “Đến rồi à?”.
“Không, phải mua ít đồ”.