Chương
“Đúng vậy…”
Tả An nhìn mẹ. Cơn lửa giận khi nãy biến mất đi nhiều, anh mỉm cười: “Anh giống bà ấy”.
Anh ta quay qua nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Anh chỉ hi vọng đưa em tới đây, để bà ấy gặp em”.
Hứa Tịnh Nhi biết câu nói này của anh có nghĩa là giải thích cho hành động ép cô khi nãy. Dù Tả An không hề nói xin lỗi.
Dù sao thì cũng đang đứng trước mộ của mẹ Tả An mà, cô không thể nào nói những lời khó nghe được nên chỉ mỉm cười.
Tả An lại nhìn lên bức hình và nói tiếp: “Mẹ, đây là người con gái mà con thích. Cô ấy tên là Hứa Tịnh Nhi. Mẹ từng nói với con là muốn gặp người con gái mà con sẽ thích, hôm nay con đưa cô ấy tới đây rồi”.
Lúc này Hứa Tịnh Nhi cũng không biết phải làm thế nào. Nhưng dù sao thì cô cũng không thể thất lễ được nên bèn lên tiếng: “Chào bác, cháu là Hứa Tịnh Nhi”
Gió nhẹ thổi tới, những chiếc lá rung lên lao xao, giống như đang đáp lại lời của cô.
Tả An bước lên trước, khẽ ngồi xuống, đặt bó hoa hồng lên phần mộ. Anh ta không đứng dậy ngay mà chỉ dịu dàng nói: “Mẹ, đây là hoa Tịnh Nhi tặng. Mẹ có thích không?”
Anh ta vừa nói vừa đưa tay lướt nhẹ người phụ nữ trên tấm bia, lưu luyến không dời.
Hứa Tịnh Nhi nhìn và thấy cảm động.
Từ lần anh ta gặp nguy hiểm và chỉ gọi mẹ đã đủ để thấy tình cảm của anh ta dành cho mẹ sâu đậm tới mức nào. Chỉ là không ngờ mẹ của Tả An đã không còn nữa.
Còn tình cảm giữa Tả An và bố thì không hề sâu sắc như vậy. Trong bữa sáng hôm nay, rõ ràng là có thể nhận ra, Tả Tư rất thoải mái và tùy hứng, còn Tả An thì trông khúm núm trước bố mình hơn nhiều.
Cùng là con mà lại có sự đối xử cách biệt như vậy sao?
Tả An cuối cùng cũng giữ chức phó tổng giám đốc của Cố Thị. Những tưởng điều đó sẽ khiến ông ta coi trọng Tả An hơn nhưng từ thái độ của ngày hôm nay có thể thấy, sự thật không phải như vậy.
Chỉ có thể nói là nhà họ Tả trước mắt vẫn là một câu hỏi lớn đối với cô.
Tả An vẫn đang nói chuyện với mẹ: “Con biết mẹ thích mà, đúng không? Mẹ cũng thích cả Tịnh Nhi nữa, phải không ạ?”
Nhắc tới tên mình, Hứa Tịnh Nhi chợt bừng tỉnh. Thế nhưng cô không hề lên tiếng quấy rầy Tả An mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh anh.
Tả An nói thêm vài câu rồi chuyển từ ngồi sang quỳ, khấu đầu trước mộ mẹ. Tịnh Nhi thấy vậy cũng cúi thấp người.
Tả An sau đó đứng lên, nhìn về phía cô. Khuôn mặt anh đã lấy lại vẻ dịu dàng thế nhưng chứa đựng sự khó hiểu khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Hứa Tịnh Nhi không còn xa lạ với cảm giác đó nữa, bởi vì…ngay từ đầu gặp mặt Tả An đã hay có biểu cảm như vậy dành cho cô rồi.
Dù anh ta đã tỏ ra vô cùng dịu dàng thì giữa họ vẫn có khoảng cách nhất định.
Đã lâu rồi Tịnh Nhi không thấy dáng vẻ này của anh ta nên không quen lắm. Nhưng đây mới là con người thật của Tả An.
“Tịnh Nhi”, anh ta mím môi, nói giọng dịu dàng: “Tối qua, em đi đâu và nhìn thấy gì vậy?”
Không hề vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề…