Chương
Nhưng giây tiếp theo… cô trơ mắt nhìn con dao đâm trúng tim Cố Khiết Thần, tuy cô kịp thu lực lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đâm vào da thịt.
Hứa Tịnh Nhi trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình: “Tại sao anh không tránh?”.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, đôi môi mỏng ghé lại gần tai cô, nói: “Có câu này tôi muốn nói với cô”.
Hứa Tịnh Nhi nghe anh nói xong, ánh mắt dần thay đổi, sự căm hận ở đáy mắt cũng tích tụ từng chút một, lên đến cực hạn.
Cố Khiết Thần nói xong thì hơi lùi lại, nhìn thẳng vào mắt cô, dường như có muôn vàn lời muốn nói, lại dường như vẫn thờ ơ như mọi lần, sau đó anh giơ tay lên, nắm chặt lấy tay Hứa Tịnh Nhi.
…
Ở một căn phòng khác.
Tả An ngồi trên ghế, nhìn màn hình máy tính đặt trên bàn, trong đó là video ghi lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn phòng nhốt Hứa Tịnh Nhi.
Anh ta nhìn thấy Cố Khiết Thần nắm tay Hứa Tịnh Nhi, dường như muốn kéo cô đi, nhưng lúc này Hứa Tịnh Nhi bị lời nói của anh chọc giận, ánh mắt cô ngập tràn căm hận. Sự hận thù khiến khuôn mặt cô có chút dữ tợn, sau đó tay cô dùng sức mạnh hơn.
Con dao đã đâm hẳn vào lồng ngực Cố Khiết Thần.
Tả An nhắm mắt.
Ông Tả ngồi trên sô pha phía sau, chứng kiến cảnh này bèn nhếch môi.
“An, người làm việc lớn thì không được hành động theo cảm tính, con xem đi… Vừa rồi nếu vì chút luyến tiếc và không đành lòng mà con ngăn cản chuyện này, thì Hứa Tịnh Nhi sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ của con”.
“Chỉ cần Cố Khiết Thần ở trên đời này ngày nào, thì trái tim của cô ta vẫn sẽ hướng về phía Cố Khiết Thần. Bây giờ cô ta tự tay giết Cố Khiết Thần, chướng ngại của con đã không còn, sau này con còn sợ không chiếm được trái tim của cô gái này sao?”.
“Bố cho phép Hứa Tịnh Nhi ở bên cạnh con, cô ta cũng là người quyết đoán, sau này sẽ trở thành vợ hiền của con”.
“Những chuyện còn lại giao cho con tự giải quyết”.
Ông Tả nói xong thì đứng dậy, dẫn theo đàn em rời khỏi căn phòng.
Khi Tả An mở mắt ra, Cố Khiết Thần đã xụi lơ ngã về phía Hứa Tịnh Nhi, cằm của anh gác lên vai cô, khóe môi không ngừng rỉ máu, dính cả lên mặt, cổ, quần áo Hứa Tịnh Nhi, nhuộm thành màu đỏ…
Kiều Sở đứng sau lưng Tả An, lúc này bước tới, trầm giọng nói: “Chúc mừng anh Tả”.
Ông cụ Cố hôn mê bất tỉnh, Cố Khiết Thần vì Hứa Tịnh Nhi mà đâm đầu vào chỗ chết, về cơ bản đã dẹp bỏ gần hết các chướng ngại, tập đoàn Cố Thị đã ở rất rất gần trong tầm tay, có được tập đoàn Cố Thị thì mục tiêu của anh ta… cũng có thể đạt được rồi.
…
Cửa phòng lại vang lên tiếng bước chân.
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả An không biết đã xuất hiện ở cửa từ khi nào. Hai người đều bất động, cũng đều không nói gì, chỉ nhìn nhau như vậy.