Vừa chê ông ta, còn vừa tiện khen luôn vợ mới cưới của anh, Hứa Tịnh Nhi thật xinh đẹp! Kiểu vừa dẫm vừa đạp này khiến ông ta mất cả chì lẫn chài, tiêu tan hết cả thể diện!
Cố Phong, con trai lớn của Cố Hùng vốn dĩ rất tức giận với Cố Khiết Thần vì đã đuổi người em gái mà anh ta yêu thương đi, giờ đến bố cũng bị chọc giận, mặt anh ta lạnh đi, nói chuyện cũng không còn khách sáo nữa: “Khiết Thần, lấy vợ phải lấy người có tài đức, cậu lại lấy cái thứ tiếng xấu đồn xa này, mai mốt giới quý tộc biết hai người kết hôn, sẽ cười nhà họ Cố chúng ta mất!”.
Đến tên của Hứa Tịnh Nhi mà ta còn không buồn nhắc đến, trực tiếp dùng “cái thứ” để gọi, đủ để thấy sự khinh bỉ và xem thường của anh ta!
Cố Khiết Thần nhếch mép cười, nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu bình thản mà lãnh đạm: “Vậy anh có thể lập tức rời khỏi nhà họ Cố, tự lập dòng họ, tự khắc sẽ không có ai cười anh nữa”.
Dừng một lúc, anh nhìn sang anh ta: “Đoàn luật sư của Cố Thị đợi chỉ thị /, tuyên bố ly khai không cần đến một phút!”.
Một giây trước Cố Phong còn khí thế hừng hực, một giây sau đã nghệt ra, liên tiếp cười nói: “Khiết Thần, anh trai chỉ đùa chút thôi mà, đừng, đừng để bụng nhé”.
Cố Khiết Thần lười nhác tựa vào ghế sofa, nói: “Bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi thôi!”.
“…”.
“…”.
“…”.
Cố Phong toát mồ hôi hột: “Khiết Thần, anh họ sai rồi, ăn nói luyên thuyên, anh xin lỗi, xin lỗi em dâu, anh uống nhiều quá, nói năng hàm hồ, để anh tự phạt ba ly!”.
Anh ta vội vàng cầm ly rượu lên, lập tức uống liền ba ly không dám dừng lại, đến nỗi mặt mày đỏ ửng lên.
Ông cụ Cố vẫn luôn quan sát nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng giảng hòa: “Được rồi, được rồi, hôm nay cơm no rượu say rồi, người mới mọi người cũng gặp rồi, sau này Tịnh Nhi là người nhà họ Cố chúng ta, là nữ chủ nhân của nhà họ Cố, rõ chưa?”.
“Sau này, ai còn dám không tôn trọng con bé, chính là không tôn trọng ta, ta sẽ giận đấy”.
Lời nói dí dỏm, nhưng lại có uy lực trấn áp cả căn phòng, những người khác có không phục, lúc này cũng chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận.
Trời dần về khuya, mọi người lần lượt ra về, ông cụ Cố thấy Cố Khiết Thần bảo vệ Hứa Tịnh Nhi như thế rất lấy làm vui mừng, uống nhiều hơn vài ly, cũng say hơn vài phần.
Hứa Tịnh Nhi đỡ ông vào phòng, đặt nằm xuống giường.
Ông cụ Cố kéo tay cô, vẻ mặt tán thưởng: “Tịnh Nhi à, ông biết, cháu nhất định sẽ giành lại được trái tim Khiết Thần, ông không nhìn nhầm đâu, không nhìn nhầm đâu…”.
“Tịnh Nhi, cháu phải tiếp tục kiên trì, mau chóng có con với Khiết Thần, mà không, không phải một đứa, mà phải thật nhiều, ông nuôi được hết! Khiết Thần cô đơn quá, ông sợ không ở với nó được lâu nữa, ông không muốn đến lúc đó nó vẫn một mình, ông không yên tâm…”.
Đọc nhanh nhất tại Truyện App
Những lời lè nhè của ông Cố khiến trái tim của Hứa Tịnh Nhi không nén được sự chua xót, khóe mắt bất giác trào nước mắt.
Cô đã phụ lòng tin của ông nội, cô căn bản không thể có được trái tim của Khiết Thần, tất cả những gì xảy ra hôm nay, chẳng qua là Khiết Thần cùng cô diễn kịch mà thôi…
Cô không dám để ông nội thấy cô rơi lệ, vội vàng cúi đầu, xụt xịt mũi, rồi dịu dàng nói: “Ông ngủ đi”.
Ông cụ Cố ngoan ngoãn gật đầu: “Được, ông phải vào giấc mơ tìm con trai ông, bảo với nó, là ông đã tìm được vợ cho Khiết Thần rồi, ông giỏi hơn nó!”.
–
Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, Cố Khiết Thần đang đứng quay lưng vào cô, tựa vào tay vịn hành lang, ngắm nhìn bầu trời đêm.
Căn biệt thự bỗng trở nên yên ắng, trống rỗng, khiến cho cái bóng của anh trông vô cùng cô độc, làm cô thật muốn bước đến ôm lấy anh.
Cô nhìn anh, giống như là bị hớp hồn vậy, từng bước, từng bước tiến lại gần.