Chương
Cố Khiết Thần chết đi, con bài trong tay cô ta cũng không còn, cô ta rất khó chấp nhận sự thật này. Hơn nữa, lúc đó Cố Khiết Thần chẳng khác nào đi vào chỗ chết, anh phản bội lời giao hẹn với cô ta, cô ta rất thất vọng về anh. Lúc đó cô ta vô cùng khó chịu, cũng không biết là không chấp nhận được chuyện anh chết, hay là không chấp nhận được anh lại khiến cô ta thất vọng như vậy.
Cô ta cứ ngỡ mình đã thua, cứ ngỡ bố sẽ hoàn toàn từ bỏ cô ta.
Nhưng… Tả An lại làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn, cậu ta lại thích Hứa Tịnh Nhi. Bố luôn cảm thấy Hứa Tịnh Nhi là một quả bom hẹn giờ, ông ấy không thể hoàn toàn yên tâm về Hứa Tịnh Nhi, cho nên ông ấy sẽ không đặt tất cả vật báu lên người Tả An.
Có lẽ trong lòng bố, ông ấy sẽ không nghiêng về bất cứ người nào, ông ấy chỉ muốn nhìn cô ta và Tả An tranh đấu đến cùng.
Đối với ông ấy mà nói, ai thắng cũng được, dù sao đều dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Tả An tin lầm Hứa Tịnh Nhi, dẫn đến chức tổng giám đốc vụt mất tầm tay, thậm chí ngay cả một nửa cổ phần trong tay cũng tặng cho Hứa Tịnh Nhi. Hành vi này đã hoàn toàn chọc giận ông Tả.
Tả An mất thế, đương nhiên sẽ trở thành cơ hội của cô ta.
Không còn Cố Khiết Thần, cô ta sẽ tạo ra một Cố Khiết Thần khác. Lúc đó, bố đã gửi đến cho cô ta “kẻ giả mạo” đó.
Lần đầu cô ta gặp người đó, người đó đứng trước cửa sổ quay lưng về phía cô ta, không nói gì. Cô ta suýt chút nữa cho rằng đó là Cố Khiết Thần, rằng anh đã sống lại.
Đợi đến khi anh ta quay người, ngẩng đầu nhìn cô ta, trái tim đập điên cuồng của cô ta mới khôi phục bình tĩnh.
Anh ta không phải Cố Khiết Thần.
Cố Khiết Thần đã chết.
Nhưng không sao, người đàn ông trước mắt cũng có thể trở thành Cố Khiết Thần.
Cô ta cần cổ phần trong tay Cố Khiết Thần, cần trở thành bà Cố, cần một lý do danh chính ngôn thuận để tiếp quản Tập đoàn Cố Thị.
Bên cạnh đó cũng phải để người khác tin rằng Cố Khiết Thần vẫn còn sống, cách đơn giản nhất là… bảo lãnh cho Hứa Tịnh Nhi lúc ấy đi tự thú, bị bắt tạm giam.
Dù có thế nào, Cố Khiết Thần “thật” cũng sẽ không bỏ rơi Hứa Tịnh Nhi, dù cho bọn họ đã ly hôn.
Mọi chuyện đều đi theo kế hoạch của cô ta, mỗi một bước đi cô ta đều tính toán rất rõ ràng, không để mình đi sai, rốt cuộc… rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Cô Tả, đến bây giờ cô vẫn hỏi câu hỏi ngu xuẩn vậy sao? Người của Tả Thị các cô có não chỉ để cho thấy đầu to à?”.
“Cô Tả!”, hai từ như sét đánh ngang tai.
Từ khi nào mà Khiết Thần lại gọi cô ta một cách khách sáo như vậy chứ? Hơn nữa, anh còn chưa bao giờ dùng giọng châm biếm như vậy.
Từ lúc bọn họ gặp nhau, quyết định hợp tác thì anh đều im lặng. Có thể không lên tiếng anh sẽ không lên tiếng, khiến người khác thật sự không đoán được anh muốn gì.
Trước mặt cô ta anh luôn tỏ ra điềm đạm, mang phong cách của một quý ông. Thế nhưng người đàn ông trước mặt này…dù hình dáng vẫn là Khiết Thần nhưng cách nói chuyện thì không còn giống nữa. Giọng nói của anh chứa đựng sự ngạo mạn.
“Khiết Thần…anh…gọi tôi là cô Tả sao?”, Tả An vô thức hỏi.