Chương
Bên trong túi còn có một chiếc thẻ đen, anh cũng rất quen thuộc, đó là… thẻ chính mà anh bắt đầu sử dụng từ lúc mười tám tuổi.
Theo như trợ lý Lâm nói, ba chiếc nhẫn này đều là anh tặng cho Hứa Tịnh Nhi, ngay cả thẻ chính của mình cũng tặng cho cô, thế nên, anh thật sự rất thích Hứa Tịnh Nhi? Nếu không… sao lại tặng cho cô ba chiếc nhẫn?
Trong đầu vẫn không thể nhớ được gì, Cố Khiết Thần cất hộp đựng trang sức vào lại, lấy chìa khóa của chung cư trong túi giấy ra. Sau đó, anh rời khỏi văn phòng, xuống lầu, lái xe đến chung cư.
Dù không có ký ức, Cố Khiết Thần cũng có thể dễ dàng về đến cửa căn hộ, lấy chìa khóa mở cửa.
Lâu không có người ở, trong căn hộ đầy bụi bặm, hơn nữa không có chút hơi người nào. Cố Khiết Thần có tính sạch sẽ, nhưng lúc này anh lại không hề thấy chán ghét, không do dự bước chân vào trong.
Lại là cảm giác đó…
Rõ ràng trong đầu trống rỗng, thế mà nơi đây lại không khiến anh có cảm giác lạ lẫm hay ghét bỏ nào, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác thoải mái và là chốn thuộc về.
Nhưng anh đi khắp căn hộ mà không nhìn thấy thứ gì liên quan đến Hứa Tịnh Nhi, trong căn hộ gần như không có dấu vết nào cho thấy có nữ chủ nhân từng sống ở đây.
Không phải đây là nơi anh và Hứa Tịnh Nhi sống sau khi kết hôn sao? Chẳng lẽ… sau khi ly hôn, Hứa Tịnh Nhi dọn đi không để lại bất cứ thứ gì?
Chỗ duy nhất kỳ lạ đó là… anh nhìn thấy tủ rượu trong phòng làm việc trống trơn, trên mặt đất xếp đầy chai rượu đã uống hết, xếp một cách ngăn nắp gọn gàng, giống như có người cố ý xếp như vậy.
Uống hết rượu rồi không vứt chai rỗng đi mà lại cố tình xếp gọn gàng, giống như… đang mượn điều này nhớ nhung ai đó vậy.
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu Cố Khiết Thần, cả người anh giống như bị sét đánh, vô cùng chấn động.
Sau phẫu thuật anh tỉnh dậy, bất luận là Từ Soái hay là trợ lý Lâm thì cũng đều nhắc anh không biết bao nhiêu lần về Hứa Tịnh Nhi. Thế nhưng anh không có cảm giác gì, cứ như người ngoài cuộc, như một vị khán giả đi xem kịch vậy.
Lúc này, không ai nói gì bên tai anh nữa. Anh cứ đứng đó, nhìn những bình rượu rỗng đầy mặt đất. Trong đầu bất giác hiện lên một suy nghĩ.
Suy nghĩ đó được hình thành từ việc nhớ ai đó, nhớ một bóng hình nào đó. Hình như…là đang nhớ về cô ấy – Hứa Tịnh Nhi.
Anh cũng không biết nữa. Anh muốn gặp cô, muốn nói với cô. Muốn hỏi cô về anh của quá khứ.
Khiết Thần lấy điện thoại ra, định gọi số của Hứa Tịnh Nhi thì phát hiện ra anh không hề có số của cô. Hơn nữa, giờ cũng muộn rồi. Có lẽ, cô cũng đã ngủ say.
Khiết Thần bỏ điện thoại xuống. Lòng anh nặng trĩu như muốn anh phải làm điều gì đó. Anh ra khỏi chung cư, ngồi vào xe và khởi động máy.
Đợi đến lúc anh định thần lại thì xe của anh đã đậu trước cửa nhà họ Hứa. Có lẽ lúc này, trong ký ức của anh, nơi ở của Hứa Tịnh Nhi chính là ở nhà họ Hứa. Anh còn từng bị ông nội ép đi tới đây một lần.
Cũng không biết giờ Hứa Tịnh Nhi có còn sống ở đây nữa hay không.
Dù không chắc chắn nhưng Khiết Thần cũng không muốn rời đi. Anh tấp xe vào lề đường, ngả người ra ghế. Một tay anh đặt lên vô lăng, ngước nhìn lên lầu hai của nhà họ Hứa, nhìn về phía căn phòng bên trái.
Đó là phòng của Hứa Tịnh Nhi.