Chương
Nhưng… anh lại chủ động nắm tay cô…
Điều này chứng tỏ vào lúc đó, anh đã bắt đầu chấp nhận Hứa Tịnh Nhi, cũng cho phép cô bước vào thế giới của anh.
Ngón tay Cố Khiết Thần khẽ sờ vào dòng chữ trên cuốn nhật ký, Hứa Tịnh Nhi nói: Nắm tay một người con gái thì phải chịu trách nhiệm biết không?
Anh vô thức gật đầu, đúng là phải chịu trách nhiệm…
Nội dung nhật ký phía sau rõ ràng trở nên tươi đẹp nhẹ nhàng hơn, giống như một tia sáng len lỏi vào màn đêm u tối, xua tan bóng tối từng chút một.
Từ nội dung được ghi lại có thể thấy, quan hệ giữa hai người dần dần thân thiết hơn, sự nhút nhát của Hứa Tịnh Nhi cũng dần dần giảm bớt. Sau đó, cô được cưng chiều đến mức có được sự kiêu ngạo và sự nóng tính của người con gái khi yêu. Nhưng cô vẫn có một chút buồn phiền, đó là… ngày nào cô cũng hỏi: Vì sao Cố Khiết Thần vẫn chưa tỏ tình với mình?
Câu này cô viết đến gần một trăm lần, kéo dài ba tháng.
Cho đến mùa đông năm nọ, ngày tuyết đầu mùa, cô mới viết rằng: Hôm nay mình đã tỏ tình với Cố Khiết Thần, anh ấy không chủ động thì để mình chủ động. Hôm nay tuyết thật đẹp, cuối cùng mình cũng nói với anh ấy câu mình muốn nói: Cố Khiết Thần, em thích anh. Sau đó… anh ấy hôn mình, đây là nụ hôn đầu của mình, cũng là của anh ấy. Mình sẽ mãi mãi nhớ ngày hôm nay.
Nụ hôn đó khiến quan hệ của hai người tiến gần thêm một bước, sau đó ngày càng thân mật và hòa thuận, dựa dẫm vào nhau.
Cố Khiết Thần lật xem nhật ký, dù Hứa Tịnh Nhi chỉ viết vài chữ ít ỏi những chuyện xảy ra mỗi ngày, nhưng dường như có thể cảm nhận được sự vui vẻ và hạnh phúc trong tình yêu từ nội tâm cô ấy.
Hứa Tịnh Nhi chạy tin, anh cũng chạy theo cô, thỉnh thoảng còn giúp cô thu dọn cục diện hỗn loạn. Để có thể thu dọn cục diện hỗn loạn tốt hơn, anh vừa chạy vừa dành thời gian rảnh học luật, thi bằng luật sư.
Khi dẫn Hứa Tịnh Nhi đi gặp bạn bè anh, anh bị trêu rằng anh là một người bạn trai nhị thập tứ hiếu, anh cũng không phản bác. Khi Hứa Tịnh Nhi uống say, anh cõng cô về nhà, muốn dạy dỗ cô, cô vừa làm nũng là không còn cách nào.
Anh xem rồi lại xem, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh theo.
Qua một thời gian nữa, anh bắt đầu vào làm việc ở Tập đoàn Cố Thị. Vì chuẩn bị tiếp quản tập đoàn, thời gian đó anh rất bận rộn, thời gian ở cạnh Hứa Tịnh Nhi trở nên ít đi. Hứa Tịnh Nhi thỉnh thoảng sẽ viết mấy lời oán giận trong nhật ký, sau đó giây trước vừa mới oán giận, giây sau lại có thể tự an ủi, tự giải thích, nói rằng cô có thể hiểu Cố Khiết Thần, cô muốn làm một người vợ chưa cưới ân cần chu đáo.
Nhưng khi Cố Khiết Thần xem tiếp trang sau, phát hiện câu chữ Hứa Tịnh Nhi viết rõ ràng bắt đầu trở nên bi thương.
Anh thấy cô viết: Mình và Cố Khiết Thần gần nửa tháng không gặp nhau, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian đi ăn với nhau. Vốn dĩ chúng mình còn đang yên lành, anh lại hỏi mình một câu, sau khi mình trả lời, anh đột nhiên không vui, nhưng mình cũng không trả lời sai… Là ảo giác của mình sao?
Hỏi cô một câu hỏi, sau khi cô trả lời thì không vui?
Cố Khiết Thần không khỏi nhíu mày, anh đã hỏi câu gì? Hứa Tịnh Nhi đã trả lời thế nào? Theo hiểu biết về bản thân mình, anh đã muốn chấp nhận Hứa Tịnh Nhi thì sẽ không dễ dàng giận cô…
Cố Khiết Thần không nghĩ ra, đành xem tiếp.
Sau đó, qua nhật ký có thể thấy số lần Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi gặp nhau càng lúc càng ít, thỉnh thoảng có thể gặp mặt cũng ở bên nhau không bao lâu. Tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi càng ngày càng sa sút, chỉ có thể tự an ủi mình rằng Cố Khiết Thần quá bận rộn, cô phải tha thứ.