Chương
Đôi lông mi dài của Hứa Tịnh Nhi run rẩy.
Nhìn cách ăn mặc của Cố Khiết Thần, cô đã đoán được chắc hẳn anh đã lấy lại trí nhớ, anh nói lời xin lỗi không khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô không ngờ anh lại nhắc đến ba năm trước, còn xin lỗi cô vì chuyện của hồi đó.
Dù là khoảng thời gian hạnh phúc và hòa thuận sau khi kết hôn, anh cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện hủy hôn vào ba năm trước…
Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi hơi dao động, cô nhìn thẳng vào mắt Cố Khiết Thần, kiềm chế sự run rẩy, hỏi rõ ràng từng chữ: “Ba năm trước, anh có lỗi gì?”.
Đáy mắt Cố Khiết Thần lóe lên tia sáng, khóe mắt hơi đỏ, anh nhìn thẳng vào mắt cô, tuy khó khăn nhưng vẫn nói rõ ràng rành mạch: “Sau khi anh vào Cố Thị thì dần tiếp quản nghiệp vụ của công ty, bao năm nay, Cố Thị và Hứa Thị vẫn luôn hợp tác với nhau, thế nên anh biết rõ tình hình tài chính của Hứa Thị. Lúc đó nó luôn làm ăn thua lỗ, quay vòng vốn không thuận lợi, nhưng bố em có dã tâm rất lớn, còn muốn mở rộng phát triển nghiệp vụ thêm, sau đó… ông ta tìm tới anh”.
“Ông ta hy vọng hai nhà chúng ta có thể hợp tác chặt chẽ hơn, đề nghị chúng ta nhanh chóng kết hôn, còn nói đây cũng là ý của em”.
Hứa Tịnh Nhi biết, thời gian đó bố mẹ cô suốt ngày giục cô đề nghị kết hôn với Cố Khiết Thần. Lúc đầu cô không đồng ý, vì thời gian đó Cố Khiết Thần rất bận, cô cũng còn đi học, một là cô không muốn gây nhiễu cho Cố Khiết Thần, hai là cũng không sốt ruột. Sau đó Cố Khiết Thần bắt đầu lạnh nhạt với cô, thái độ cũng có sự thay đổi, khiến cô nóng lòng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, vì sợ mất anh, nên cô mới muốn dùng hôn nhân để nắm lấy trái tim anh.
Cô không ngờ bố cô lại đến gặp Cố Khiết Thần trước, nói với anh những lời không tồn tại đó.
Cách nói hiện giờ của Cố Khiết Thần vẫn coi như quan tâm đến thể diện của cô, không nói đến mức quá khó nghe. Nói cách khác thì là bố cô vì tiền mà tìm tới Cố Khiết Thần, lấy cô làm lý do để vòi tiền.
Đây là chuyện mà bố cô có thể làm ra được…
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, nở nụ cười khổ, tuy trong lòng biết rõ, nhưng không thể không cảm thấy bi ai.
Cô hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc sa sút, hỏi: “Rồi sao nữa?”.
“Anh không tin em là người như vậy, những lời bố em nói, anh không tin một chữ nào, nên anh muốn gặp em nói chuyện, một ngày trước hôm chúng ta gặp nhau…”
Cố Khiết Thần mím môi, lông mày dần nhíu lại, ngừng mấy giây mới nói tiếp: “Anh nhận được một video”.
“Trong video là cuộc nói chuyện giữa em và bố em, em nói em biết chuyện bọn họ muốn hủy hôn cho em, và chọn một vị hôn phu khác, em cũng đồng ý với việc làm này, nhưng em nghĩ làm như vậy không đảm bảo, nên muốn bắt cá hai tay”.
“Đầu tiên em phân tích lợi hại với bố mẹ em, em liệt kê một cách rõ ràng những lợi ích mà Cố Thị có thể mang lại cho gia tộc nhà em, tường tận không khác nào một bản báo cáo”.
“Sau đó em nói tạm thời em không hủy hôn, mà đến bệnh viện chăm sóc anh, nhỡ anh tỉnh lại thì em chính là ân nhân cứu mạng của anh, hôn sự của chúng ta cũng được chắc chắn. Nếu anh không tỉnh lại, thì em sẽ hủy hôn một cách đường hoàng, không ai bới móc được gì”.
“Anh bảo người phân tích video này, điều tra xuất xứ, cho thấy video này là thật, không bị cắt ghép tý nào. Tuy không điều tra được người gửi cho anh, nhưng lần theo manh mối này, anh lại điều tra ra một chuyện khác”.