Chương
Hứa Tịnh Nhi và Cố Khiết Thần, hóa ra không phải là một chuyện tình đơn phương nực cười, không phải tên một chiều, mà là tình yêu đến từ hai phía, là mũi tên hai chiều.
Người mà cô yêu cũng yêu cô say đắm, đây là điều hạnh phúc nhấy trên thế gian này.
Có duyên gặp gỡ, tương lai mong chờ…
Hứa Tịnh Nhi bước lên hai bước, đưa tay về phía Cố Khiết Thần: “Em đồng ý”.
Không một chút do dự, giọng nói kiên định, tuy khàn nhưng lại rất vang và rõ ràng.
Cố Khiết Thần nở nụ cười, cẩn thận lấy chiếc nhẫn ra, từ từ đeo vào ngón áp út cho cô, cuối cùng, anh cúi đầu, âu yếm hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cô.
Hứa Tịnh Nhi nhìn chiếc nhẫn, đầu ngón tay khẽ cụp lại, sau khi Cố Khiết Thần đứng lên, trong tiếng hò reo của tất cả mọi người, cô ngẩng đầu lên, nói với anh câu nói còn dang dở: “Lời này… là nói thay cho Hứa Tịnh Nhi năm tuổi”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, cố gắng giữ nụ cười trên môi, nước mắt lã chã rơi, nụ cười của cô càng lúc càng nở rộ.
“Hứa Tịnh Nhi năm tuổi rất muốn gả cho Cố Khiết Thần, đi đường cũng nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến, giờ nào phút nào cũng nghĩ đến, không phải cô ấy muốn kết hôn, cô ấy chỉ muốn gả cho Cố Khiết Thần thôi”.
“Giờ đây, cô ấy đã được toại nguyện rồi, Cố Khiết Thần đã cầu hôn cô ấy bằng nghi thức lãng mạn như trong phim, như trong tưởng tượng của cô ấy, còn nói với cô ấy ba tiếng anh yêu em mà cô ấy mong chờ nhất”.
“Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi tuổi yếu ớt, nhút nhát, hay tính toán thiệt hơn, hay thấp thỏm không yên, hay lo lắng sợ sệt muốn nói với anh rằng”.
Hứa Tịnh Nhi lại bước lên hai bước, giọng nói của cô run rẩy, nhưng những lời thốt ra vẫn vô cùng rõ rệt: “Cố Khiết Thần, em yêu anh”.
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô cười rồi đưa tay lên, chiếc nhẫn từ từ được tháo ra, cô đặt trong lòng bàn tay, giờ lên trước mặt Cố Khiết Thần.
“Hứa Tịnh Nhi của hiện tại, không muốn gả cho anh nữa rồi”.
Hứa Tịnh Nhi của hiện tại yêu bản thân hơn.
Hứa Tịnh Nhi của hiện tại không muốn có lỗi với bản thân nữa.
Cố Khiết Thần lại không hề cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh còn khẽ cười, nhìn ánh mắt vừa bi thương vừa dịu dàng của cô, anh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Ừ, anh biết rồi”.
Ngón tay của anh đặt lên lòng bàn tay Hứa Tịnh Nhi, rất khẽ, anh lấy chiếc nhẫn về, ngay sau đó, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô.
Lực của anh rất mạnh, ôm chặt đến mức giống như muốn cả người cô hòa tan vào với anh vậy, anh ghé vào tai cô khẽ thì thầm: “Bất luận em ở đâu, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé”.
Lúc Cố Khiết Thần buông Hứa Tịnh Nhi ra, hai tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô một vòng, để cô từ quay mặt chuyển thành quay lưng vào anh.
“Hứa Tịnh Nhi, em đi đi”.
Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, cười một cái, cô không quay đầu, chỉ nói: “Tạm biệt, Cố Khiết Thần”.
Giống như năm đó.