Cô Trịch Ôn Nhu

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vị trí Giang Hoài Khê đặt khá ổn, dựa vào cửa sổ, cách lối đi có một cái bàn vừa vặn cũng đang trống, tổng thể trông rất u tĩnh tự nhiên.

Về chuyện gọi món, Lục Tử Tranh yên lòng giao cho Giang Hoài Khê, đã cùng Giang Hoài Khê ra ngoài ăn cơm nhiều lần như vậy, Giang Hoài Khê luôn chuẩn xác mà hiểu rõ khẩu vị của cô, nhưng mà, lần này cô để ý, Giang Hoài Khê lại không gọi điểm tâm ngọt.

“Có phải cô quên cái gì hay không?” Lục Tử Tranh một cách uyển chuyển mà nhắc nhở Giang Hoài Khê. Khẩu vị của Lục Tử Tranh rất thích ăn ngọt, lúc ăn cơm bên ngoài, nếu như có thể, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua đồ ngọt.

Giang Hoài Khê đầu cũng không ngẩng, đáp lại cô: “Khi nãy tôi nói rồi, tôi không chuẩn bị bánh ngọt.”

Lục Tử Tranh cắn răng, tự mình gọi lại nhân viên phục vụ sắp rời đi: “Tôi muốn một phần...”

Còn chưa nói xong, liền bị Giang Hoài Khê cản lại: “Không có gì, các món ấy thôi là được rồi...” Nhân viên phục vụ bối rối nhìn hai người họ, Giang Hoài Khê gật gật đầu với chị ta, lần thứ hai tỏ ý: “Không có gì...”, nhân viên phục vụ mới chần chừ nâng bước rời đi.

Chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, vậy mà Giang Hoài Khê lại nghiêm túc như vậy, Lục Tử Tranh thật không nghĩ tới.

Bởi vì khẩu vị còn chưa được thỏa mãn, trước khi thức ăn được bưng lên, Lục Tử Tranh đều nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý đến Giang Hoài Khê, giả vờ ra vẻ cao lãnh.

Trong hình chiếu từ tấm kính cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy Giang Hoài Khê cười đẩy một chiếc hộp màu đỏ đến trước mặt cô.

“Không quay qua đây, tôi sẽ ném nó vào thùng rác, dù sao cũng không ai muốn nó.” Giọng nói thanh lãnh quen thuộc của Giang Hoài Khê lại cố tình pha thêm chút tủi thân giả vờ, hiếm khi nghe thấy giọng điệu Giang Hoài Khê như vậy, nhất thời Lục Tử Tranh không nhịn được, quay đầu lại, muốn xem vẻ mặt của nàng.

Đáng tiếc, vẻ mặt của Giang Hoài Khê vẫn dửng dưng như trước, còn tưởng rằng hiếm khi nàng thật sự sẽ đáng yêu nữa cơ.

Mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay thời thượng bản dây to. Không phải là hàng hiệu mắc tiền gì, nhưng nó lại trang nhã xinh xắn hợp với tâm ý của Lục Tử Tranh.

Có lẽ là Giang Hoài Khê có lòng, trong những năm này, quà Giang Hoài Khê tặng cô, chưa bao giờ quá mức đắt tiền khiến cô không thể nhận được. Ở một mức độ nào đó, có thể nói là Giang Hoài Khê rất hiểu đạo lý qua lại với cô, vô cùng có chừng có mực, khiến cô lúc ở thời điểm mới bắt đầu, dù cho chống cự, vẫn không cách nào khước từ được.

Từ lúc Lục Tử Tranh mở hộp ra, Giang Hoài Khê vẫn nghiêm túc quan sát lấy vẻ mặt của cô, đến khi, nàng nhìn thấy bên môi Lục Tử Tranh lộ ra ý cười bất giác, nàng cũng liền an tâm, cảm thấy có chút thoải mái.

Nàng đã từng tặng cho Lục Tử Tranh rất nhiều đồng hồ, ngoại trừ chiếc đầu tiên Lục Tử Tranh chưa từng mang qua, còn những chiếc còn lại, Lục Tử Tranh đều mang nó.

Lần đầu tiên tặng đồng hồ, bất quá là vì nàng cảm thấy đồng hồ trên tay Lục Tử Tranh hơi lỗi thời. Đáng tiếc, sau khi tặng nó rất lâu, nàng vẫn chưa nhìn thấy Lục Tử Tranh mang nó dù chỉ một lần. Vì thế, nàng cũng từng đã buồn bã hồi lâu.

Nhưng, trong một lần lơ đãng, nàng vô tình nhìn thấy trên cổ tay Lục Tử Tranh lại có một vết sẹo rất dài, phút chốc nàng liền minh bạch nguyên nhân khiến đồng hồ của nàng thất sủng rồi. Bởi vì, dây đeo của chiếc đồng hồ ấy là loại kích cỡ cực nhỏ, không cách nào che khuất được nơi đó của Lục Tử Tranh, không cách nào che giấu được quá khứ không muốn người khác biết của cô.

Nàng chưa từng hỏi về vết sẹo đó của Lục Tử Tranh, về sau chỉ im lặng tặng cô một chiếc lại một chiếc đồng hồ dây to khác, cuối cùng cũng trông thấy từng chiếc đồng hồ nàng tặng lần lượt xuất hiện trên tay Lục Tử Tranh.

Nhưng mà, ngày hôm nay dường như hơi khang khác.

Lần đầu tiên Lục Tử Tranh ở ngay trước mặt nàng, tháo xuống chiếc đồng hồ đeo tay cũ kia, đeo lên chiếc đồng hồ mới đó. Vết sẹo trên cổ tay kia, nhìn thấy rất rõ ràng, Lục Tử Tranh cũng không có ý định che nó chút tí nào, trái lại thản nhiên đưa tay bảo Giang Hoài Khê thưởng thức đồng hồ mình, cười hỏi nàng: “Đẹp mắt không?”

Một tay Giang Hoài Khê vuốt cằm, cười trả lời cô: “Đẹp.” Ngừng lại một chút, lại bổ sung: “Đồng hồ tôi chọn, cho dù có được đeo trên cái tay xấu xí của cậu thì nó vẫn toát ra vẻ mỹ lệ. Quan trọng vẫn là ánh mắt của tôi tốt thôi.”

Lục Tử Tranh nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Khẩu thị tâm phi cũng sẽ không cắn được đầu lưỡi.”

Giang Hoài Khê chớp chớp mắt: “Thật ngại, tôi luôn luôn nói sự thật, từ nhỏ mẹ đã dạy tôi rằng nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.”

Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Khê, hơi bất đắc dĩ, hình như chưa từng nghe được câu tốt đẹp nào mà không đâm chọt xuất ra từ miệng nàng thì phải, khen cô một lần thì khó khăn như vậy à?!

Có điều, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay mình, dây đeo to rộng cẩn thận bao bọc lấy vết sẹo, lòng Lục Tử Tranh vẫn là mềm thành một mảnh. Từ dây đeo loại nhỏ của chiếc đồng hồ đầu tiên nàng tặng, đến những chiếc đồng hồ dây to càng về sau, sự dịu dàng săn sóc mà lặng lẽ của Giang Hoài Khê, dần dần cô cũng đã hiểu.

Trong đời, khó có được một người dịu dàng đối đãi với cô như vậy.

Cô nhìn Giang Hoài Khê chăm chú, trong đôi mắt ẩn nén nỗi nghiêm túc và dịu dàng nói không ra lời: “Hoài Khê, cám ơn cô, thật sự.”

Sau đó, cô lại nhìn thấy mang tai của Giang Hoài Khê bất chợt đỏ lên, lúc nàng khẩn trương để tay trái đang nâng cằm xuống thì bỗng sẩy tay làm đổ ly, làm ướt cổ tay áo của bản thân.

Giang Hoài Khê ít khi hoang mang như vậy, Lục Tử Tranh chỉ mỉm cười thưởng thức, nhìn Giang Hoài Khê rút giấy ăn vụng về lau ống tay áo, lỗ tai càng ngày càng đỏ.

May mà, nhân viên phục vụ kịp thời bưng thức ăn lên, giải cứu sự túng quẫn của Giang Hoài Khê, trong nháy mắt, Giang Hoài Khê như tìm lại bản thân nàng, khôi phục lại tác phong bất động thường ngày.

Sự dịu dàng của Lục Tử Tranh quá mê hoặc, phút chốc khiến Giang Hoài Khê liền mê say. Rượu ngon hiếm có, ngẫu nhiên nếm thử, vào miệng tức say.

Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh đều không phải là dạng người nói nhiều, nhưng hai người họ đều tự hiểu biết lẫn nhau, dù rằng trong bữa cơm phần lớn là trầm mặc, lại không hề cảm thấy gượng gạo, ngược lại cảm thấy bầu không khí thật không tệ, vừa thư giãn lại vừa an tâm.

Chẳng qua là, bầu không khí bữa cơm thoải mái như vậy, lại vô tình bị phá vỡ bởi chủ nhân vừa đến của chiếc bàn ăn bên cạnh.

Liên Huyên cùng một người đàn ông anh vĩ mặc comple đi vào nhà hàng, hai người họ đi thoáng qua bên người Lục Tử Tranh, người đàn ông săn sóc kéo ghế ra giúp Liên Huyên, sự chăm sóc vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

Lục Tử Tranh đưa lưng về phía cửa nhà hàng, vì vậy lúc Liên Huyên bước vào vẫn không chú ý đến Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh thấy chiếc bàn bên cạnh có người ngồi, bất quá chỉ xuất phát từ quán tính mà liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, sau khi người đàn ông kéo ghế xong thì đi tới phía đối diện bàn ăn, sườn mặt quen thuộc mà xa lạ của Liên Huyên lại xuất hiện ở trước mắt Lục Tử Tranh.

Liên Huyên lơ đãng ngẩng đầu, một cái ánh mắt, bèn nhìn thấy Lục Tử Tranh đang nhìn nàng ta.

Lúc bốn mắt chạm nhau, hai người đều sững sờ.

Giang Hoài Khê thấy Lục Tử Tranh bỗng nhiên nghiêng đầu lại không còn động tác gì, hơi nghi hoặc một chút, nhìn theo ánh mắt của cô, lại phát hiện Liên Huyên ở bên chiếc bàn lân cận, ý cười vốn trong suốt cũng tức thì biến mất trên môi.

Liên Huyên thất thần cũng chỉ trong nháy mắt, nàng ta dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lục Tử Tranh đang ngồi đối diện với Giang Hoài Khê, lúc Giang Hoài Khê nhìn về phía nàng ta, nàng ta vẫn bộc lộ một nụ cười ôn hòa lễ phép, nhẹ nhàng gật gật đầu xem như là chào hỏi.

Giang Hoài Khê cũng khẽ vuốt cằm nở nụ cười lễ phép đáp lại, sau đó, điềm nhiên như không quay đầu lại chuyên tâm ăn thức ăn trước mặt.

Lục Tử Tranh cũng cúi đầu, tiếp tục động tác trên tay.

Tất cả, đều duy trì lại trạng thái vốn có, Liên Huyên cũng bất quá là một người quen biết xa lạ tình cờ gặp mặt giữa nhà hàng mà thôi.

Thế nhưng, Liên Huyên lại không tính buông tha hai người họ dễ dàng như vậy.

Sau khi người đàn ông kia rời khỏi ghế ngồi không bao lâu, nàng ta nâng ly đế cao, nhẹ nhàng mà cười đứng ở bên cạnh bàn của Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê, giọng nói dịu dàng hòa nhã: “Thật là trùng hợp khi gặp phải Giang tiểu thư và Tử Tranh ở đây, cũng coi như là chúng ta có duyên phận nhỉ.” Nàng ta duỗi tay cầm ra, khẽ nghiêng ly rượu, làm động tác chuẩn bị chạm cốc: “Chúc hai người giáng sinh vui vẻ.” Đôi mắt, lại chòng chọc nhìn vào Lục Tử Tranh.

Giang Hoài Khê tự nhiên giơ ly rượu lên, cùng nàng ta chạm cốc, lạnh nhạt nói: “Cũng chúc Liên tổng và Chu thiếu giáng sinh vui vẻ, bữa tối ngon miệng.”

Lục Tử Tranh cũng bắt chước Giang Hoài Khê nâng ly lên, nhẹ nhàng đụng một cái vào cốc của Giang Hoài Khê, không nói một từ.

Đôi mắt ẩn chứa thâm ý của Liên Huyên vẫn chăm chú dừng ở trên người Lục Tử Tranh, giơ ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một chút, tựa như định mở miệng nói thêm gì đó, Giang Hoài Khê nhưng lại cản lại câu chuyện của nàng ta, ung dung thản nhiên nói rằng: “Nghe bảo năm sau Liên tổng và Chu thiếu đính hôn, tôi trước tiên chúc phúc hai người, trăm năm hảo hợp nhé.” Nàng nhấc ly rượu lên, nở nụ cười nhẹ nhàng về phía Liên Huyên, một cái ngửa đầu liền uống cạn ly rượu.

Đôi mắt của Liên Huyên đang nhìn về phía Lục Tử Tranh bỗng dưng hoảng loạn trong nhất thời, ý cười biến mất, sắc mặt có hơi khó coi. Nhưng vẫn không làm mất lễ nghi, cười cười đáp lại: “Cám ơn lời cát ngôn của Giang tiểu thư.”

Chu thiếu mà Giang Hoài Khê nhắc đến đã trở lại, Liên Huyên tỏ ý xin lỗi không tiếp được nữa, sau cũng không nhiều lời, quay về lại chỗ ngồi của mình.

Lục Tử Tranh quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thoáng thất thần.

Bầu không khi trên bàn ăn hạ xuống âm độ, trầm mặc của giờ khắc này lại không có sự ăn ý vốn có của ngày xưa, thình lình nảy sinh một chút lúng túng kỳ lạ.

Bầu trời ban đêm vốn cô tịch bỗng nhiên xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ, cao thấp nối tiếp nhau, diệu người tai mắt. Nhìn xuống từ phía cửa sổ, trên mặt đất tối tăm vắng vẻ toàn là ánh sáng óng ánh của bông tuyết, cùng với sự lấp lánh điểm tô của pháo hoa, những thứ náo nhiệt này, thật sự là nổi bật, thật sự là khiến người ta cảm thấy càng ngày càng tịch mịch.

Cũng là một cái khoảng cách lối đi nhỏ như vậy, nhưng lại bị ngăn cách bởi một thứ gọi là dòng sông năm tháng đang chảy qua, thật rộng, thật dài, tựa như không có bờ bến.

Buổi tối của lễ Giáng Sinh lớp năm đó, cô và Liên Huyên đều yên lặng ngồi tự học buổi tối trong phòng học. Chợt, pháo hoa ngoài cửa sổ tứ phía bắn lên, làm quấy nhiễu Lục Tử Tranh vốn đang chuyên tâm làm bài tập.

Cô nghiêng đầu sững sờ quan sát khung cảnh pháo hoa ngoài cửa, một đóa bắn lên, một đóa tản đi, một đóa lại bắn lên, dù cho ngắn ngủi, nhưng mỗi đóa pháo hoa đều khoe được vẻ rực rỡ nhất của riêng nó...

Một tờ giấy, được truyền đến từ lối đi nhỏ chính giữa, Liên Huyên cười chép miệng về phía cô.

Lục Tử Tranh mở tờ giấy ra, nhìn thấy Liên Huyên trêu ghẹo cô: Không nghiêm túc làm bài nhé, giữa không khí thế này, có phải là đang mơ tưởng gì không?

Cô hơi đỏ mặt, cúi đầu từng chữ từng chữ nghiêm túc trả lời nàng ta: Chẳng qua là cảm thấy pháo hoa rất đẹp thôi, đáng tiếc không thể ngắm nó thật kỹ càng.

Liên Huyên nhận tờ giấy xong, rất lâu vẫn chưa hồi đáp cô, như là lại bắt đầu chuyên tâm làm bài tập, không rãnh bận tâm đến cô.

Lúc sắp hết giờ tự học buổi tối, bỗng nhiên, một tờ giấy lớn được mở to lại được truyền tới từ giữa lối đi.

Trên giấy là một bức tranh, mặt tuyết trắng xóa có hai cô gái tóc dài đang sóng vai nằm cạnh nhau, bông tuyết bay tán loạn, rơi vào trên hai đầu tóc đen đang quấn quýt lấy nhau của hai người họ, pháo hoa rực rỡ, một đóa lại một đóa bi thương mà nổi lên giữa bầu trời ban đêm.

Một khắc đó, pháo hoa trên bầu trời đã sớm tản đi, mọi âm thanh đều trở nên yên lặng, Lục Tử Tranh chỉ nghe thấy được, âm thanh mở cờ trong bụng của chính bản thân mình.

Kỷ Dao đứng ở bên cạnh bàn Liên Huyên, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ đợi, Liên Huyên lại không nhanh không chậm mang cặp sách của nàng ta lên, hơi nghiêng đầu nhìn về Lục Tử Tranh, là dáng vẻ đáng yêu điềm đạm: “Pháo hoa rất dễ tản đi, mình vốn không thích xem nó lắm. Nhưng nếu cậu muốn nhìn thì giáng sinh năm sau, chúng ta tìm một nơi thật đẹp, mình sẽ phóng nó cho cậu xem nhé, ngẫm lại thì hình như cũng khá thú vị.”

Lúc nàng ta cười lên, khuôn mặt sẽ cong cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên gò má, là giấc mơ mà ban đêm Lục Tử Tranh mơ thấy cũng sẽ mỉm cười vui tươi.

Chỉ là, Liên Huyên dường như đã dự kiến trước, quả thật nói không sai. Pháo hoa dễ tản, giữa người dễ chia, pháo hoa giữa các cô còn chưa kịp tỏa ra, liền đã biến mất không còn tăm hơi. Giáng sinh chưa đến, các cô cũng đã phân chia đến tận chân trời.

Khuôn mặt tươi cười vui tươi ấy, thoáng chốc lại thành giấc mơ đã từng khiến Lục Tử Tranh hằng đêm mơ thấy lệ ướt đắng cay ven áo gối.

Thế gian này, ở đâu cũng có mối nguy tiềm ẩn bên trong sự tốt đẹp, vui sướng của một giây trước ẩn náu lấy đau đớn của một giây sau. Quá khứ càng ngọt ngào, tương lai càng khổ sở, mong chờ vào một ngày nào đó rồi lại tan vỡ trở thành thương tổn. Tâm không động, thì sẽ không đau, không đặt chờ mong vào người khác, như vậy mới có thể tránh được thương tổn.

Đây là một bài học vô giá mà Liên Huyên đã cho Lục Tử Tranh, đời này, khó quên.

Lời tác giả: Lần thứ hai ba người gặp gỡ, ừm, hình như Giang Hoài Khê thắng rồi, haha.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio