Khi dứt pháo hoa, xung quanh cũng yên tĩnh lại, trong lòng Lục Tử Tranh và Liên Huyên đều xúc động bởi chuyện cũ trước kia nay đã vật đổi sao dời, nhất thời hai người cũng đều trầm mặc...
Trên gương mặt Liên Huyên không còn chút ý cười nào, tâm tình suy sụp rõ ràng. Lục Tử Tranh im lặng đứng một lát bên cạnh nàng ta, cô phá vỡ trầm mặc, đề nghị: "Đi xuống thôi, đến chỗ khác xem..."
Liên Huyên nhẹ nhàng gật gật đầu, đi theo sau Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh men theo nấc thang bên tay phải, cúi đầu nhìn đường, từng bước chân vốn vô cùng vững vàng. Nhưng đang lúc cô định giẫm lên đất bằng, phía sau đột nhiên có người đụng cô rất mạnh, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị, lảo đảo rồi té nhào trên mặt đất. Sau đó, nhân lúc Lục Tử Tranh té ngã, theo bản năng cô đưa tay chống tại trước người, có một đôi bàn tay phía sau, nhanh chóng đoạt đi túi xách Lục Tử Tranh vắt ở trên vai.
Toàn bộ đều xảy ra ở trong chớp mắt, nhanh đến Liên Huyên cũng không thấy rõ dáng vẻ của người cướp túi, còn chưa kịp phản ứng lại đến đỡ Lục Tử Tranh dậy, liền nhìn thấy trong nháy mắt tiếp theo, Lục Tử Tranh nhanh chóng bò dậy, bắt lấy dây đai túi xách, cô bất chấp chạy theo chừng mười thước, kéo lại bước chân của kẻ xấu, bất đầu giành giật...
Lúc túi bị cướp đi, một giây sau khi đau đớn trên đầu gối kéo đến, Lục Tử Tranh mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì. Trong chớp mắt ấy, cô chưa kịp suy nghĩ gì thêm, phản xạ có điều kiện mà mặc đau đớn, bò lên muốn giật túi về. Gì cô cũng không nghĩ, quên cả sợ hãi, trong đầu trống rỗng một trận, tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có một ý nghĩ, không thể mất túi được!
Người cướp túi là một người nam cao gầy tóc húi cua, vì ánh sáng quá mờ, Lục Tử Tranh nhìn không rõ lắm dáng dấp cụ thể của gã. Chủ ý của gã ta là cướp túi rồi nhân lúc loạn mà chạy thôi, nhưng không ngờ Lục Tử Tranh lại phản ứng nhanh chóng bắt lấy dây đai túi, đã thế còn không khuất phục vừa chạy theo sát vừa lôi kéo, đồng thời còn cầu cứu về phía xung quanh: "Ăn cướp, có người ăn cướp..."
Tâm trạng của gã vừa sợ vừa giận, tay trái lần mò trong túi, một cây dao gọt hoa quả óng ánh sắc bén chợt sáng lên ở trước người Lục Tử Tranh.
Đám người hỗn loạn cả lên, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, nhưng tựa hồ mọi người đều lo ngại bởi dao găm trên tay gã côn đồ, nên chỉ dám dứng xa xa vây xem nghị luận, nhất thời không người nào dám đi lên giúp đỡ.
Lục Tử Tranh như không úy kỵ tí nào, cắn môi trợn to hai mắt, trên tay thì vẫn liều mạng toàn lực giành giật với gã. Trong lúc giành giật, yếm khoá của túi xách bị mở ra, ví tiền và gương soi rơi rớt trên mặt đất...
Tất cả phát sinh đến bây giờ, cũng chỉ mới có thời gian vài giây.
Liên Huyên rốt cuộc phản ứng lại, nhìn thấy dao găm nắm trên tay người đàn ông, nàng ta nhất thời hoa dung thất sắc. Giọng nàng ta run rẩy vừa khuyên Lục Tử Tranh: "Tử Tranh, nguy hiểm, buông tay trước đi..." Vừa chạy lên trước định giúp Lục Tử Tranh. Nhưng mà, lúc Liên Huyên cách Lục Tử Tranh còn vài bước nữa, người cướp túi rốt cuộc không kiên nhẫn đánh giằng co như vậy hoài, dao găm bên tay trái vung lên, quẹt về hướng tay Lục Tử Tranh cầm chặt lấy túi không buông.
Lục Tử Tranh nhìn thấy ánh bạc từ trước mắt chớp qua, bản năng định thu tay về né tránh, nhưng vẫn không kịp, mũi dao ở giữa hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ), từ hổ khẩu của cô xẹt qua, tàn nhẫn mà cắt vào thịt, máu tươi nhất thời chảy ra từ trong vết nứt, nhiễm đỏ cả tay Lục Tử Tranh.
Gã cướp túi liền thừa dịp lúc cô bị đau buông tay, thoắt cái kéo túi lại, chạy tẩu thoát...
Vì đau đớn nên trên trán Lục Tử Tranh lập tức có mồ hôi lạnh chảy ra, cô vẫn cố đè hổ khẩu lại, không để ý tới chuyện khác, giẫm bước chân định đuổi theo về phương hướng người đàn ông tẩu thoát. Liên Huyên đã chạy tới bên cạnh Lục Tử Tranh, chắn ở trước người cô, dừng lại bước chân của cô. Tay nàng ta run run kéo tay Lục Tử Tranh qua, kiểm tra thương thế của cô. Thấy da thịt của hổ khẩu đã lòi ra ngoài, máu chảy không ngừng, nàng ta đau lòng hoảng sợ mà lập tức rơi nước mắt, vừa cấp tốc định xé áo sơ mi của mình băng bó lấy vết thương của Lục Tử Tranh, vừa nghẹn ngào mắng Lục Tử Tranh: "Cậu điên rồi ư? Tranh giành với kẻ liều mạng kia, không muốn sống nữa sao?"
Lúc này, cuối cùng cũng có người hảo tâm, người đó nhặt ví tiền và gương lên đưa cho Lục Tử Tranh, Liên Huyên nghẹn ngào giúp Lục Tử Tranh nói một tiếng "Cảm ơn".
Lục Tử Tranh biết không đuổi kịp, cô máy móc mà tiếp nhận vật đưa tới, chỉ hồn bay phách lạc mà nhìn phương hướng kẻ xấu chạy đi, trong mắt có lệ lơ lửng chưa rơi, cô lẩm bẩm nói: "Bút ghi âm Hoài Khê đưa mình ở trong đấy..."
Lúc Liên Huyên nghe được hai chữ "Hoài Khê" này, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt. Nàng ta nhìn hổ khẩu còn đang chảy máu của Lục Tử Tranh, đau lòng đã sắp muốn mất đi tri giác. Nhưng, có lẽ là quần áo của nàng ta chất lượng quá tốt, vô luận thế nào, nàng ta cũng không xé áo sơ mi của mình ra được. Dưới tình thế cấp bách, nàng ta dứt khoát cởi áo sơ mi ra, chỉ còn dư lại một cái áo ba lỗ sát thân, dùng áo sơ mi chắn trên vết thương Lục Tử Tranh, dằn lại cầm máu.
Bảo an cuối cùng thong dong bước đến, Lục Tử Tranh vẫn có chút hoảng hốt, Liên Huyên giúp trả lời vài câu. Nàng ta nhớ đến vết thương của Lục Tử Tranh, vội vã dẫn cô đến bệnh viện, cuối cùng dứt khoát để lại tấm danh thiếp cho bảo an, nói một câu "Liên hệ sau", rồi mang theo Lục Tử Tranh đi nhanh về phía ngoài vườn sa điêu.
Đến ngoài vườn sa điêu rồi, Liên Huyên và Lục Tử Tranh vừa định chuẩn bị gọi xe taxi, thì có một cô gái mặt mày thanh tú bước đến, từ trong túi mua sắm lấy ra một cái áo sơ mi còn gắn mác mới tinh đưa cho Liên Huyên, sau đó nói với hai người: "Nếu cô không ngại thì đi chiếc xe ở phía trước để đến bệnh viện đi, tôi đã chặn giúp hai người rồi."
Liên Huyên chần chờ nhận lấy áo sơ mi, ngẩng đầu nhìn về phía trước cách đó không xa, quả nhiên có đậu một chiếc xe taxi.
Thật là hiểu các cô đang gấp mà, Liên Huyên cảm kích vạn phần, liên tục nói vài tiếng "cám ơn", định lấy tiền từ trong ví ra đưa cho cô ấy.
Cô gái xa lạ kia chỉ cười cười một cách xấu hổ, lắc đầu nói: "Không cần, tôi cũng chỉ dám giúp những việc loại này thôi, xin lỗi." Khi nãy, cô ấy đã đứng ở phía trước gã cướpp bóc, nếu như, trên đoạn đường gã cướp chạy đi, cô ấy dám lao ra ngăn cản một lát...
Lục Tử Tranh dần dần tỉnh táo lại, tâm tình vẫn còn suy sụp vô cùng, bởi vì đau đớn nên mặt trắng bệch, nhưng cô vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hạ giọng thành khẩn nói với cô gái: "Cô đã làm rất tốt rồi, vẫn phải vô cùng cám ơn cô."
Tài xế xe taxi đã đợi lâu không kiên nhẫn, thò đầu ra nhìn về phía các cô.
Cô gái cười gượng một cái, nói: "Các cô nhanh đi đi."
Liên Huyên nói cám ơn lần nữa, Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gật gật đầu, được Liên Huyên đỡ, khập khiễng đi về phía xe taxi.
Trên xe taxi đang mở đài phát thanh âm nhạc, tài xế hạ thấp âm thanh xuống chút, rồi xác nhận về hướng Lục Tử Tranh và Liên Huyên: "Đến bệnh viện nhân dân gần nhất đúng không?"
Đối với nhân sinh địa ở nơi đây, Lục Tử Tranh và Liên Huyên vẫn chưa quen, nghe bảo là gần nhất, Liên Huyên gật đầu đáp phải.
Tài xế được xác nhận rồi, đáp lời "Ok", rồi chỉnh cao âm lượng phát thanh.
"Nhớ nụ cười của anh, nhớ áo khoác của anh, nhớ chiếc tất trắng của anh, cả hương vị trên người anh. Em nhớ nụ hôn của anh..." Giọng hát như hờn như kể của Tân Hiểu Kỳ, trong buồng xe nhỏ hẹp lẳng lặng chảy xuôi.
Tay phải Lục Tử Tranh sít sao ấn lại tay trái, cắn môi, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, nhìn đèn đường muôn màu muôn vẻ chiếu rọi xuống đường phố xa lạ này của thành phố X, trên quảng trường, một tốp người xa lạ chè chén say sưa.
Sắc mặt của cô càng ngày càng trắng bệch, vành mắt lại ửng hồng.
Liên Huyên từ trong hình chiếu của cửa sổ xe nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Lục Tử Tranh, nàng ta cũng đỏ mắt, lo lắng hỏi thăm cô: "Tử Tranh, đau lắm sao?"
Lục Tử Tranh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giọng rất thấp, mang theo chút giọng mũi: "Không sao, không đau..." Nước mắt, lại không nghe lời, từng giọt từng giọt, rơi xuống trên mu bàn tay của cô.
Liên Huyên hoảng hồn, tay chân luống cuống, không thể làm gì khác hơn là giọng mang theo chút nghẹo ngào, thúc giục tài xế chạy xe nhanh một chút.
"Nhớ nụ cười của anh, nhớ áo khoác của anh, nhớ chiếc tất trắng của anh, cả hương vị trên người anh. Em nhớ nụ hôn của anh..." Giọng còn hát còn du dương quanh quẩn ở trong xe, vang ở trên phố tha hương này, vang ở trong lòng càng ngày càng yếu ớt của Lục Tử Tranh.
Giọng Lục Tử Tranh nghẹn ngào mang theo chút khàn khàn, ngăn lại Liên Huyên, khiến nàng ta yên tâm: "Liên Huyên, không sao, mình không đau lắm..." Nói xong, cô nghẹn ngào một lát, giải thích: "Mình chỉ là, đột nhiên cảm thấy, rất nhớ rất nhớ, rất, rất rất nhớ Hoài Khê thôi..." Câu nói này, như kích động một nút lệnh trong lòng cô, khiến cảm xúc đè nén hồi lâu ở trong lòng cô, đột nhiên lập tức bạo phát ra, dằn xuống không được...
Từ ngày ấy rời khỏi Lâm Châu, nghi hoặc bất an đã mang máng bắt đầu, lo lắng gộp lại kéo dài đến mấy tuần nay, nghi hoặc, uất ức, cảm giác bất an, đến hôm nay tinh thần bị kinh hãi quá độ, cả đau đớn trên thân thể, cộng cả nỗi ảo não và bất an khi làm mất bút ghi âm của Giang Hoài Khê, rốt cuộc, khiến cô không kìm chế được giáp giới của nỗi lòng.
Cô kiềm chế bản thân không khóc lên tiếng, giọng khàn khàn nghẹn ngào như mơ hồ, đứt quãng: "Liên Huyên, mình vô dụng lắm đúng không, nếu không thì sao lúc cô ấy gặp khó khăn, cô ấy toàn lựa chọn đẩy mình ra mà không cùng mình đồng thời chia sẻ. Mình rõ ràng nghe được cô ấy không ổn, nhưng gì cũng không giúp được cô ấy. Cả quà tặng cô ấy phí hết tâm tư tặng mình, mình cũng không cách nào bảo vệ cho tốt được, mình thật sự là không xứng chức, vô dụng quá mà..."
Hai mắt Liên Huyên đẫm lệ mà nhìn Lục Tử Tranh sa sút tinh thần, đầy đầu đầy mặt đều là nước mắt, lòng nàng ta tràn đầy mất mác đau đớn và đau lòng, rốt cuộc nước mắt cũng tràn mi mà ra. Nàng ta đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tử Tranh, vỗ lưng cô, giọng nghẹn ngào dỗ dành cô: "Không phải, không phải như thế, Giang Hoài Khê cô ấy nhất định không nghĩ như vậy đâu." Nói xong, nước mắt của nàng ta, lại rơi còn mãnh liệt hơn so với Lục Tử Tranh, thấm ướt cả bả vai Lục Tử Tranh.
Nàng ta rốt cuộc không thể lừa mình dối người nữa, rốt cuộc phải đối mặt với sự thực khiến lòng nàng ta máu me đầm đìa này.
Lục Tử Tranh không yêu nàng ta, đầy lòng đầy mắt của Lục Tử Tranh chỉ chứa đựng cô gái tên Giang Hoài Khê kia, hai người không còn khả năng nữa rồi.
Nàng ta chung quy cũng vẫn thua.
Liên Huyên hít hít mũi, lau nước mắt, an ủi Lục Tử Tranh nói: "Chúng ta đến bệnh viện băng bó vết thương cẩn thận, ngày mai, ngày mai cậu sẽ về tìm Giang Hoài Khê, tin mình, cô ấy không nói cho cậu, nhất định là vì cô ấy yêu cậu hơn so với bất kỳ người nào khác, không muốn khiến cậu bị thương. Bút ghi âm cậu yên tâm, giao cho mình, mình nhất định, nhất định sẽ giúp cậu tìm nó về."
Nàng ta biết, nàng ta không thua bởi Giang Hoài Khê.
Nàng ta chỉ là, thua bởi Lục Tử Tranh, thua bởi cái gọi là vận mệnh, thua bởi thời gian.
Nàng ta nhận thua rồi.